Vô Tận Đan Điền

Chương 2632: Tín niệm và sự kiên trì (Hạ)



Trước khi tới đây hắn còn tin chắc lời đồn là đúng.. Hỗn Độn vương, A Dục Vương, Tuyệt Sát Vương, ba vương liên thủ chém giết Tu La vương. Bây giờ cho dù thừa nhận đoạn lịch sử này có lẽ sẽ không quá chính xác, thế nhưng hắn cũng rất khó tiếp nhận được việc quá trình trưởng thành của mình A Dục Vương này đều biết.

Ức vạn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Không sai, thấy ngươi trưởng thành, ta biết quyết định ban đầu của Tu La vương là đúng. Tất cả những chuyện ta và Tuyệt Sát Vương, Hỗn Độn vương làm đều đáng giá!

A Dục Vương khẽ cười một tiếng, lần nữa nhìn về phía khe nứt trước mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên quyết:&- Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm, nếu như các ngươi có biện pháp tốt hơn, có thể cản ta. Nếu như không có, như vậy không nên cản ta nữa làm gì!

Nói xong, trong ánh mắt của A Dục Vương sinh ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm, hừng hực thiêu đốt, khí tức trên người vốn đang uể oải đột nhiên bành trướng, giống như mặt trời nóng bỏng chói chang xua tan mây mù vậy. Chói mắt khiến cho người ta choáng váng.

- A Dục Vương...

Nhìn thấy động tác của hắn, đám người Nhiếp Đồng đồng thời siết chặt hai tay, ánh mắt lóe lên, tựa như ngấn lệ.

- Bệ hạ...

Đám người Yến Huy thống lĩnh dường như cũng biết hắn định làm gì, toàn thân từng người run rẩy, khó có thể bình tĩnh được.

- Không cần phải thương tâm, Tu La vương có thể sống lại, nhất định ta cũng có thể, đến lúc đó chúng ta sẽ còn gặp mặt lại lần nữa!

Thấy vẻ mặt của mọi người, A Dục Vương nở nụ cười nói.

- Hắn muốn... Thiêu đốt mình, biến thành phong ấn?

Thấy một màn như vậy, mới ban đầu Nhiếp Vân còn có chút không hiểu, thế nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, sắc mặt cứng lại.

Thiêu đốt linh hồn, tương đương với hồn phi phách tán, cho dù có thể sống lại thì cũng sẽ giống như Nhiếp Đồng. Ý thức vốn đã biến mất, thay thế vào đó chính là một đạo ý chí khác.

Nói cách khác, hắn đã biết mình chắc chắn phải chết, thế nhưng vẫn quyết tâm lựa chọn như vậy!

Trong lòng run lên, sắc mặt Nhiếp Vân ảm đạm không thôi.

Hắn nhớ lại Thích Già Phật Tổ ban đầu, nhớ lại Khâu Thánh Tôn Giả trước đó, nhớ lại Tu Du Tẩu... Cũng nhớ lại Đạm Đài Lăng Nguyệt!

Ban đầu bởi vì đối kháng Tu La vương, cho dù bọn họ biết rõ phía trước chính là con đường chết, tan xương nát thịt. Thế nhưng vẫn không có ai chậm trễ đi về phía trước chút nào. Vốn hắn tưởng rằng loại chuyện như vậy sẽ không thấy được nữa. Thế nhưng, không ngờ tới lại xuất hiện ở trên người A Dục Vương mà hắn luôn thống hận.

Đối với vị A Dục Vương này, khi còn không có tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn vực thì hắn đã mang theo địch ý rất lớn, loại địch ý này một mực kéo dài cho tới bây giờ. Vốn trong ấn tượng của hắn, người này không chuyện ác nào không làm, cho có chết cũng chưa hết tội. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, tất cả mọi thứ đều là giả!

Sợ rằng hắn giống như đám người Khâu Thánh Tôn Giả ban đầu vậy!

Lúc trước Nho giới quy hàng Tu La vương, tất cả mọi người đều co chút khiếp sợ. Thế nhưng trên thực tế mọi người lại nhưng không biết, đây là kế sách của Khâu Thánh Tôn Giả, để lại một kích trí mạng cuối cùng của hắn.

Ầm Ầm!

Hai cánh tay trong phong ấn không cho mọi người quá nhiều thời gian, tiếng ầm ầm to lớn nữa làm cho bọn họ tỉnh lại.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phong ấn đã bị hai cánh tay xé rách ra một cái miệng rộng lớn hơn. Một đôi mắt đen nhánh, độc ác, không thấy được tận cùng đang nhìn tới, tựa như tùy thời có thể đi ra được. Muốn thôn phệ tất cả mọi người.

Đôi mắt này quỷ dị âm hàn, dù là phân thân của Nhiếp Vân có thực lực như vậy. Thế nhưng chỉ cần nhìn một chút, cũng đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như băng, tựa như linh hồn trên thân bị ăn mòn, sẽ rơi vào trong vực sâu không đáy.

- Thời gian đã không còn nhiều lắm, một khi để cho bọn chúng đi ra. Tất cả chúng ta sẽ phải chết. Tu La vương, trước kia ngươi làm việc quả quyết như vậy, sao lần này lại do dự như vậy chứ? Quyết định nhanh đi a.

Nhìn thấy đôi mắt này, A Dục Vương sốt ruột nhìn về phía Nhiếp Đồng rồi lên tiếng nói.

- Chuyện này... Được rồi!

Nhiếp Đồng cắn răng một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng, sau đó biến thành kiên định. Bàn tay hắn chợt đẩy một cái, một đạo lực lượng hùng hậu vọt về phía A Dục Vương.

Ầm Ầm!

Tiếp thu cỗ lực lượng này, A Dục Vương giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, thân thể và linh hồn trong nháy mắt đều hóa ngôi sao đầy trời. Bắn thẳng về phía phong ấn.

Những ngôi sao này chói mắt vô cùng, cả đám kết nối với nhau khiến cho nhìn qua giống như ánh trời chiều vậy. Vừa mới tiếp xúc với phong ấn thì lập tức dung hợp, biến thành một đạo gợn sóng đặc thù mà huyền ảo.

Rống!

Hai cánh tay và đôi mắt của quái vật trong phong ấn nhìn thấy những ngôi sao ngập trời này, trong con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi, một tiếng gào thét vang dội kéo dài vang vọng, mang theo vẻ giận dữ và không cam lòng.

Ầm ầm!

Không quản nó không cam lòng hay không, ngôi sao ngập trời rất nhanh đã hoàn toàn tương liên với phong ấn vốn đã vỡ nát. Hoàn mỹ không tỳ vết dung hợp vào một chỗ, lần nữa áp chế quái vật kia, trở thành một đạo phong ấn kiên cố.

- Bệ hạ...

Đám người Yến Huy thống lĩnh đồng thời quỳ sụp xuống dưới đất, nước mắt từ trên khuôn mặt bọn họ lặng lẽ chảy xuống.

Giờ khắc này, bọn họ không còn giống như nhân vật vô địch rong ruổi Hỗn Độn đại dương nữa, mà giống như là trẻ con mất đi chỗ dựa không nhà để về vậy. Khó có thể át chế tâm tình trong lòng được nữa.

Mà nơi trước đó A Dục Vương đứng đã trở nên rỗng tuếch, không để lại một chút dấu vết nào, giống như người này chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.

Linh hồn và thân thể cùng thiêu đốt, hóa thành phong ấn, tương đương với việc thiêu đốt tất cả dấu vết có liên quan tới hắn ở trong thế giới này, không thể tim ra được tung tích.

- A Dục Vương...

Hai mắt Nhiếp Đồng, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát Vương cũng có chút ướt át.

Chỉ có người có thực lực giống nhau thì mới biết được hắn đã làm ra bao nhiêu hy sinh, làm như vậy cần phải có bao nhiêu dũng khí.

Sưu sưu sưu!

Phong ấn khôi phục, thanh âm phía dưới vẫn còn xuất hiện, bất quá, nhìn dáng dấp của nó, có lẽ muốn trong thời gian ngắn phá vỡ phong ấn là chuyện có chút khó khăn. Sương mù lúc trước bao phủ chung quanh, khiến cho người ta khó có thể đến gần lúc này cũng đã trở nên mỏng manh hơn không ít, nhìn dáng vẻ có lẽ không được bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.