Vô Tận Đan Điền

Chương 472: Mượn hơi (2)



Mình bây giờ còn một đống chuyện cần xử lý, đám người phụ thân còn không tìm được, đệ đệ còn không có cứu sống, còn có nàng...

Thực không muốn phiền phức trong người.

- Nhiếp Vân đại nhân, sắp đến Vinh Thiên Thành rồi, ngươi đã cứu chúng ta, lần này mặc kệ nói như thế nào cũng phải để Dịch gia chúng ta bày tỏ cảm ơn một chút.

Thấy thành thị đang ở trước mắt, Dịch Thanh đi tới.

- Ân...

Biết đối phương còn muốn mượn hơi mình, bất quá suy nghĩ một chút, Nhiếp Vân vẫn gật đầu.

Khôi phục thực lực, Nhiếp Vân liền cảm ứng một chút, phát hiện đám người phụ thân cách mình cực kỳ xa, muốn bay qua, chẳng biết năm nào tháng nào, hơn nữa, coi như thực lực của mình không kém, ở Phù Thiên Đại Lục phi hành, còn là rất nguy hiểm, phải nghĩ biện pháp cưỡi Truyền Tống Trận!

Dịch gia này nếu là đại gia tộc ở Vinh Thiên Thành, hẳn có thể tìm được Truyền Tống Trận, để cho mình nhanh ly khai!

Sưu!

Hai người lời còn chưa nói hết, chợt nghe phía trước vang lên tiếng gió gào thét liên tiếp, mấy người bóng cao lớn đi nhanh tới.

Tới gần thành thị, Yêu thú không dám vây công nhân loại, có thể tự do phi hành.

- Giang Hiên trưởng lão, các ngươi tới đây làm gì?

Vài người vừa rơi xuống đất, Dịch Thanh liền nhận ra được, trên mặt âm trầm.

Giang Hiên đi tuốt ở đàng trước, chính là Giang gia trưởng lão cường giả Nguyên Thánh Cảnh hậu kỳ, lúc này đột nhiên đi tới, sợ rằng không có chuyện gì tốt.

- Giang gia chúng ta hoài nghi Dịch gia các ngươi cùng cường đạo Yêu nhân Tô Quả cấu kết muốn gây bất lợi cho Vinh Thiên Thành, các ngươi còn không xuống cho ta, tiếp thu kiểm tra?

Giang Hiên trưởng lão đi về phía trước, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy âm hiểm.

- Chúng ta cấu kết với cường đạo Tô Quả? Cấu kết chắc là các ngươi a!

Thanh niên nhỏ gầy không nghĩ tới Giang gia vô sỉ như vậy, vừa ăn cướp vừa la làng, tức giận đến kêu to một tiếng.

- Làm càn! Ngươi tính toán vật gì, dám cùng ta nói như vậy!

Giang Hiên trưởng lão mở trừng hai mắt, ngón tay đột nhiên chỉ về phía trước.

Ba… một chút.

Thương cảm thanh niên nhỏ gầy, lần thứ hai bị quất bay trên mặt đất, máu hộc ra từng ngụm từng ngụm.

Người này thoạt nhìn gầy, nôn ra máu lại thật nhiều, chậm rãi thổ máu, hộc hộc thành thói quen... Thấy một màn như vậy, trong lòng Nhiếp Vân có chút ít ác ý nghĩ.

- Chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa, chúng ta đã nắm giữ chứng cứ, nếu như các ngươi nói không cấu kết với Tô Quả, vì sao có thể an toàn từ hoang dã đi qua mà không bị cướp? Người đâu, mang nhân chứng tới!

Giang Hiên liên tục cười lạnh.

- Vâng!

Lập tức hai bóng người đè nặng một trung niên nhân đi tới.

Đó là một trung niên Yêu nhân, khí tức huyết tinh, vừa nhìn cũng biết là một cường đạo kinh nghiệm giết chóc.

Chính là một tiểu đầu lĩnh của Tô Quả, ở trong màn đêm buông xuống đào tẩu kia.

- Người này chính là thuộc hạ của Tô Quả, ngươi bây giờ nói đến cùng là chuyện gì xảy ra!

Giang Hiên hừ hỏi.

- Là bọn hắn, bọn họ và thủ lĩnh Tô Quả của chúng ta cấu kết, cho chúng ta đại lượng tiền tài, muốn chúng ta đánh lén Vinh Thiên Thành! Thủ lĩnh của chúng ta không đồng ý... Đã bị bọn họ giết!

Yêu nhân tiểu đầu lĩnh này chỉ Dịch Thanh, lên tiếng rống to.

- Ngươi...

Không nghĩ tới đối phương bỉ ổi như vậy, dĩ nhiên cùng Yêu nhân liên hợp chung một chỗ muốn vu hãm mình, Dịch Thanh tức muốn điên.

- Thế nào, ngươi còn có lời gì để nói? Người đâu, bắt những tên cấu kết Yêu nhân này cho ta!

Giang Hiên hắc hắc cười âm hiểm, lên tiếng hét lớn.

- Người nào dám động thủ, ta sẽ giết hắn!

Dịch Thanh biết một khi bị bắt, còn muốn giải oan cũng đã trễ, lập tức hét lớn một tiếng, kiếm khí trên người như ba đào.

- Cha ngươi tới, có thể ta còn sợ vài phần, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh với ta? Nằm mơ!

Giang Hiên đi về phía trước một bước, trong mắt lóe lên lãnh ý tà ác.

- Vậy ngươi thử xem!

Dịch Thanh cũng không nhượng bộ, trộm nhìn thiếu niên, thấy hắn dựa vào trên đùi Đà thú, hàm răng cắn một cây cỏ xanh, một bộ sự tình không liên quan tới ta, tức giận đến lần thứ hai giậm chân, cắn răng.

Kỳ thực cũng không trách được người ta, người ta cùng mình bất quá bèo nước gặp nhau, đã cứu mình một lần, cũng không thể để cho người cứu lần thứ hai, thứ ba!

Cứu ngươi nhân tình, không cứu ngươi công đạo, chỉ có mình nợ người ta, người ta không nợ mình.

- Hắc hắc, ngươi đã muốn chết, ta liền không khách khí!

Giang Hiên đang chờ những lời này của nàng, nhe răng cười, thân thể nhoáng lên, khí tức Nguyên Thánh Cảnh hậu kỳ không hề che giấu thả ra ngoài, cường đại dâng trào không thể dao động.

Thấy hắn như vậy, Dịch Thanh biết trận chiến này là không thể tránh được, cổ tay trắng noãn vừa đảo, một thanh thục nữ kiếm xuất hiện ở lòng bàn tay, rạch một cái, kiếm khí đập vào mặt.

- Hanh!

Đối mặt kiếm khí, Giang Hiên cười nhạt, bàn tay to hé ra, ngũ chỉ giống như bát huyền, không trung xuất hiện từng đạo bạch tuyến.

Mỗi một đạo bạch tuyến đều từ đầu ngón tay bắn ra, rậm rạp chằng chịt, nháy mắt đã che lại trường kiếm của Dịch Thanh.

- Phá!

Vừa chiến đấu, trạng thái của Dịch Thanh liền hoàn toàn bất đồng, tinh thần tập trung cao độ, nhướng mày, trong đôi mắt bắn ra quang mang cứng cỏi, cước bộ hơi nghiêng, thân thể mềm mại đong đưa giống như lá liễu, mũi kiếm đi qua lưới lớn do bạch tuyến hình thành, đâm thẳng tới yết hầu của Giang Hiên.

- Cũng không tệ lắm, bất quá... với ta vô dụng!

Ngón tay của Giang Hiên bắn ra, pháp lực Nguyên Thánh Cảnh hậu kỳ hùng hậu kích phá mũi kiếm, Dịch Thanh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hung mãnh xông tới, ngực cứng lại.

Đăng đăng đăng đăng… Lui về sau bảy tám bước, sắc mặt ửng đỏ.

Mặc dù nàng là thiên tài, nhưng thực lực quá yếu, so với Giang Hiên khác nhau một trời một vực.

- Đi theo ta đi, ta sẽ hảo hảo kiểm tra!

Đẩy lui nữ hài, Giang Hiên cười rộ lên, hai tay chia ra, pháp lực khổng lồ như dây thừng bao vây tới Dịch Thanh.

Rầm!

Biết một khi bị pháp lực của đối phương vây quanh, liền khó đào tẩu nữa, dưới chân Dịch Thanh lay động, giống như hồ điệp xuyên hoa, né tránh.

- Hồ Điệp linh bộ thật là không tệ, nhưng ta xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu!

Giang Hiên cười ha ha một tiếng, lần thứ hai chộp về phía trước, mỗi tiến lên một bước, mặt đất chấn động rất nhỏ một cái, phạm vi hoạt động của Dịch Thanh liền nhỏ một vòng, như bị hắn từng bước ép sát, động tác thân thể bị gông cùm xiềng xích.

- Nhiếp Vân đại nhân, van cầu ngươi mau cứu tiểu thư, trước kia là ta có mắt như mù, đắc tội ngươi, nhưng tiểu thư vô tội... thái độ làm người của nàng thiện lương, đối với hạ nhân cũng tốt, nếu như ngươi cứu hắn, muốn ta làm cái gì cũng được...