Vô Tận Đan Điền

Chương 716: Kiếm tâm khảo hạch (thượng) (1)



Xem đến nhân tộc cũng không có mạnh như mình tưởng tượng a!

Nhân tộc, Yêu tộc ai mạnh cũng không có gì, để cho Nhiếp Vân càng thêm khiếp sợ là... Mình vậy mà có thể có thiên phú của Nhân tộc lẫn Yêu tộc, vô danh pháp quyết kia rốt cuộc là cái gì? Cũng thật lợi hại a!

- Tiểu tử, nếu như ngươi không thể chứng minh mình có được thiên phú đặc thù của Nhân tộc, đã nói rõ ngươi là Độc sư, là Yêu nhân ngụy trang!

Đang trầm tư, chợt nghe Tông An hừ lạnh.

Ở trong mắt hắn xem ra, Nhiếp Vân có được thiên phú Diễm Hỏa Sư xếp hạng 25, đã được cho nghịch thiên, còn muốn có thiên phú khác, tuyệt đối không có khả năng!

Không có thiên phú chỉ Nhân tộc mới có, không thể chứng minh mình không phải Độc sư, bởi như vậy, Tông Nham liền sẽ an toàn.

- Tông An, lời này của ngươi liền không đúng, có thể có thiên phú Diễm Hỏa Sư, lại có thể ở trong mười ngày lĩnh ngộ 148 bộ kiếm pháp, đã có thể chứng minh hắn là nhân tộc, ta không tin Yêu nhân có thể có trình độ như thế!

Biết rõ Nhiếp Vân là Diễm Hỏa Sư, thái độ của rất nhiều trưởng lão liền không giống trước, một người trong đó đánh gãy Tông An nói, hừ lạnh.

- Đúng vậy, Yêu nhân thủ đoạn âm tàn độc ác, thiếu niên này thoạt nhìn quang minh lỗi lạc, hẳn không phải là Yêu nhân!

Lại một người nói.

- Mặc kệ hắn là Yêu nhân hay nhân loại, chỉ cần không có thiên phú đặc thù mà chỉ nhân loại mới có, liền không cách nào chứng minh mình không phải là Độc sư, muốn chứng minh mình không phải Độc sư, phải nuốt vào độc dược của tông chủ, hắc hắc, cả hai lựa chọn một cái, nhanh lên, đừng lề mề chậm trễ thời gian của mọi người!

Không cách nào chứng minh mình không phải Độc sư, khẳng định hủy bỏ tư cách, ăn độc dược, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cả hai tuyển một, vô luận như thế nào Tông An cũng đoán chừng Nhiếp Vân, vẻ mặt âm hiểm.

- Tông An trưởng lão, ngươi đây là ép buộc, Đồng Vân có thể có một thiên phú Diễm Hỏa Sư cũng đã rất lợi hại rồi, ngươi lại để cho hắn biểu hiện ra thiên phú chỉ nhân loại mới có, có phải hơi quá phận hay không?

Nghe được Tông An nói, Diệp Kiếm Tinh thiếu chút nữa tức điên, nhịn không được hô lên.

- Làm càn, Thái Thượng trưởng lão nói chuyện, ngươi có tư cách xen vào sao! Ai cho ngươi lá gan như vậy!

Hai mắt Tông An nhíu lại, ánh mắt lập tức ngưng tụ thành một mũi tên, bành… đánh vào ngực Diệp Kiếm Tinh, làm sắc mặt hắn đỏ lên, lui về phía sau mấy bước, tựa hồ bị thương không nhẹ.

Tuy đệ tử hạch tâm là thiên chi kiêu tử, nhưng địa vị so với Nạp Hư Cảnh Thái Thượng trưởng lão vẫn chênh lệch quá lớn, cả hai hoàn toàn không thể so sánh, nói chuyện với Thái Thượng trưởng lão như thế, phạm vào tôn ti lễ nghi của tông môn, Tông An ra tay giáo huấn, không có người có thể nói cái gì.

- Ngươi không sao chứ!

Mới lui lại mấy bước, Diệp Kiếm Tinh đã cảm thấy sau lưng có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy mình, sau đó thương thế trong cơ thể chậm rãi khôi phục.

- Cảm ơn!

Quay đầu cảm kích liếc nhìn Nhiếp Vân, Diệp Kiếm Tinh đứng ở một bên.

Hắn biết rõ nếu như không phải Nhiếp Vân đỡ mình, khẳng định ngã xuống bổ nhào, bản thân bị trọng thương, tuyệt đối không thể giống như bây giờ, còn có thể đứng, bình tĩnh nói chuyện.

- Tiểu tử, không nên kéo dài thời gian, không có thiên phú chỉ Nhân tộc mới có liền nói một tiếng, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt, chúng ta không có nhiều thời gian tiêu hao với ngươi như vậy!

Thấy Nhiếp Vân đở Diệp Kiếm Tinh, Tông An càng thêm chán ghét, lông mi giương lên.

- Đúng vậy, nếu như không có, thì mau thừa nhận mình là gian tế của Yêu nhân, đừng để cho chúng ta phiền toái!

- Đây là Kiếm Thần điện, tông chủ đang nhìn, còn không nhanh nói!

Lại hai trưởng lão bên phe Tông An quát.

Chứng kiến ba người bởi vì nắm chắc thắng lợi trong tay mà khuôn mặt hơi dữ tợn, Nhiếp Vân lắc đầu, cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Vân Huyên ở giữa đại điện.

- Ha ha, không có ý tứ, cho các ngươi thất vọng rồi, thiên phú chỉ Nhân tộc mới có, ta... vừa vặn có một loại!

Thời điểm nói ra lời cuối cùng, thanh âm đột nhiên chậm, lại không chói tai, trái lại mang theo hiệu quả làm cho người vui vẻ thoải mái, tựa như tiên âm, quấn lương ba ngày, kéo dài không thôi, để cho người nghe mà không tự chủ được trầm mê vào.

Thiên phú Tiên Âm sư!

- Đây là... Tiên Âm sư?

- Bài danh 50 thiên phú Tiên Âm sư?

Nghe được thanh âm làm cho linh hồn người rung động lắc lư này, trong đám người có người hô lên, đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Vân, ánh mắt lần nữa lộ ra lửa nóng.

Tiên Âm sư, thiên phú đặc thù xếp thứ 50, thiếu niên này vậy mà cũng có!

Khó trách Lĩnh Vực Cảnh trung kỳ thì có thực lực như thế, hai đại thiên phú đặc thù này tập trung ở trên thân một người, thật sự là quá nghịch thiên a!

- Không đúng, Tiên Âm sư không phải chỉ có Linh Lung Tiên Tông Thánh nữ Hoắc Dĩnh mới có sao? Sao Đồng Vân này cũng có? Nhất định là giả dối!

Thời điểm mọi người ở đây khiếp sợ, Tông An đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt dữ tợn rống lên.

Mọi người vốn đắm chìm trong tiên âm của Nhiếp Vân không thể tự thoát ra được, nghe được hắn hô thật giống như đang ăn bào ngư vi cá, đột nhiên rơi vào một con ruồi, tất cả đều tức giận nhìn qua.

- Như thế nào, các ngươi không tin? Hừ, các ngươi không tin... Các ngươi hỏi Di tông chủ a, Linh Lung Thánh nữ Hoắc Dĩnh ta vừa nói là vị hôn thê của hắn! Hắn khẳng định biết rõ!

Thấy biểu lộ của mọi người, Tông An vội vàng biện giải cho mình, đột nhiên con mắt rơi vào Di Hoa, vội vàng hô lên.

Trong khoảng thời gian này Tông An một mực củng cố tu vi vừa mới đột phá, sau đó lại vì sự tình cháu trai vất vả, căn bản không biết sự tình phát sinh ở trên người Di Hoa làm oanh động Phù Thiên Đại Lục, còn tưởng rằng đã tìm được nhân chứng, vẻ mặt đắc ý.

Nghe được Tông An hỏi, khóe miệng Nhiếp Vân co quắp, vội vàng quay đầu nhìn về phía Di Hoa, chỉ thấy vị kia một mực mặt không biểu tình, da mặt không tự chủ được nhảy nhảy, gân xanh lồi lên, tuy không nói chuyện, nhưng chỉ từ biểu lộ có thể nhìn ra hắn đã giận dữ.

- Di tông chủ, ta nói có đúng hay không? Vừa rồi ngươi có thể làm chứng cho Đồng Vân, có thể giúp ta chứng minh chuyện này hay không?

Tông An không có Thiên Nhãn như Nhiếp Vân, đối mặt Di Hoa tông chủ lại không dám dùng tinh thần lực quét nhìn, nên không nhìn ra biểu lộ của hắn biến hóa rất nhỏ, như trước cao giọng nói ra.