Vô Tận Đan Điền

Chương 803: Trần Văn Húc kích động (1)



- Ha ha, sư phụ ngươi? Ta thấy hắn sẽ không xuất thủ đâu.

Dường như sớm biết rõ Nhiếp Vân sẽ có chiêu này, Vân Huyên cười nhạt sau đó vươn ngón tay điểm về phía trước.

Ầm ầm ầm...

Nhiếp Vân sử dụng vô thượng đại kiếm thuật không sinh ra khí bạo, ngay cả chính hắn cũng bị giam cầm giữa không trung.

Trong Kiếm Thần Tông, chưởng giáo ấn có uy lực càng lớn, hơn nữa càng lợi hại hơn lúc ở thành Thiên Diệp, Nhiếp Vân căn bản không có khả năng phản kháng.

- Thật sự lợi hại...

Vào lúc Nhiếp Vân bị giam cầm không thể động đậy chút nào, hắn cảm thấy lần này mình không có khả năng may mắn thoát khỏi, đột nhiên có một thân ảnh lão nhân xuất hiện trước mặt mọi người, trong tay hắn có một vạt kỳ quái bắn tới vây khốn Vân Huyên và Bạt vào bên trong.

- Ai nói ta không xuất thủ?

Lời của lão giả vang vọng cả tế tự chi địa.

- Phá cho ta!

Vân Huyên không nghĩ tới đối phương đến nhanh như vậy, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, vừa ra tay đã lập tức vây khốn nàng và Bạt vào trong, lông mi nhíu lại, chưởng giáo ấn trong tay biến thành bình chướng ngăn cản trước mặt nàng.

Ầm ầm!

Chưởng giáo ấn uy lực vô cùng cũng không thể phá giải bình chướng, chỉ có thể làm nó chấn động vài cái và bắn ngược trở về.

- Ngươi tới!

Thấy công kích của mình không có kết quả, Vân Huyên quay đầu nhìn về phía Bạt.

Đầu cương thu vương giả này rống to một tiếng, bàn tay vừa thô vừa to của nó đánh về phía trước, nó đánh thẳng vào bình chướng ngăn cản trơớc mặt.

Cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh trung kỳ công kích đúng là không tầm thường, vừa ra tay thiên địa biến sắc, chung quanh sinh ra quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp, bình chướng phong tỏa không gian sinh ra âm thanh ken két tùy thời có thể vỡ vụn.

- Thật mạnh!

Nhìn thấy Bạt vừa ra tay công kích, Nhiếp Vân thế mới biết vừa rồi may mắn cỡ nào.

Chỉ sợ đây mới là thực lực chân chính của Bạt, tuyệt đối không chỉ là Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh trung kỳ, khẳng định có thực lực hậu kỳ.

Nếu vừa rồi hắn bị trúng chiêu này, cho dù thủ đoạn nhiều hơn nữa cũng bị đánh thành bánh thịt, chết không thể chết lại.

Oanh!

Bạt công kích đánh vào bình chướng, kết quả cũng giống như Vân Huyên, tuy bình chướng lắc lư vài cái nhưng bắn ngược trở lại làm hai người lui về phía sau.

- Đây là hai phiến gỗ.

Thấy cường đại như Bạt công kích cũng không thể phá vỡ bình chướng, Nhiếp Vân cũng nhìn rõ bộ dạng của bình chướng, không ngờ là hai phiến gỗ bình thường cắm trên mặt đất, nhìn thô ráp và vô cùng đơn sơ nhưng lại phong tỏa không gia, mặc dù là Bạt có được thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh hậu kỳ cũng không thể phá nổi.

Đáng sợ!

- Rốt cuộc ngươi là ai? Ngụy trang thành trưởng lão tông môn tiến vào tế tự chi địa của Kiếm Thần Tông ta, chẳng lẽ không sợ chiến tranh tông môn hay sao?

Nhìn thấy không thể phá vỡ bình chướng, Vân Huyên dừng lại sau đó thét dài.

- Ha ha, các ngươi ở bên cạnh chờ một lát, ta và huynh đệ của ta có lời muốn nói với nhau.

Nhiếp Vân đang suy nghĩ là ai vừa ra tay cứu mình, vào lúc đang tự hỏi liền nghe được âm thanh lanh giả vang lên, ngay sau đó cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, lực lượng giam cầm biến mất, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, sắc mặt của hắn biến hóa rất nhiều.

- Nghê Hư trưởng lão?

Xuất hiện tại trước mắt không phải người khác, chính là Nghê Hư lúc đầu hại mình nhưng bây giờ lại cứu mình.

- Cái gì Nghê Hư, gia hỏa đó ở nơi này!

“Nghê Hư trưởng lão” lắc đầu, hắn lật tay đưa một bóng người ra ngoài.

Phù phù...

Rơi xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền và lâm vào hôn mê, bóng người này giống như đúc Nghê Hư đang đứng, thậm chí có có twois hai Nghê Hư.

Hai người từ phương diện nào cũng vô cùng giống nhau, cho dù Nhiếp Vân có thiên nhãn Linh cấp đỉnh phong cũng không nhìn ra có gì không thích hợp.

- Hắn là Nghê Hư? Vậy là ngươi...

Thấy thiên nhãn cũng nhận không ra, nội tâm Nhiếp Vân đã có suy đoán nhưng không dám tưởng tượng nổi.

- Đương nhiên là Thiên Huyễn!

Thân thể “Nghê Hư trưởng lão” lập tức biến thành bộ dạng tiểu ăn mày, mặc dù âm thanh quen nhưng giống Thiên Huyễn lúc mới gặp ở thành Cực Quang.

- Đúng là ngươi?

Tuy nhiên đã đoán được nhưng hắn vẫn chờ đối phương xác nhận, Nhiếp Vân vẫn sững sờ, vẻ mặt hưng phấn.

Kiếm Thần Tông không phải là nơi làm hắn thương tâm hay sao? Vân Huyên không phải tình nhân cũ của hắn sao? Tại sao hắn biết được mình đang ở nơi này? Vân Huyên không nhận ra mình là ai, hắn làm sao thấy được? Thực lực Thiên Huyễn không phải không mạnh sao? Sao có thể tiện tay vây khốn Bạt thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh trung kỳ và Vân Huyên chứ?

Nội tâm Nhiếp Vân có rất nhiều nghi vấn, muốn hỏi lại không biết nên hỏi từ nơi nào Thiên Huyễn cho người ta cảm giác quá thần bí, mặc dù thân là hảo hữu của hắn nhưng không rõ ràng.

- Hiện tai không phải lúc nói chuyện này, nàng và Bạt bị ta vây khốn tạm thời mà thôi, một khi đi ra không phải chúng ta có thể ngăn cản được, ngươi nên thả Diệp Kiếm Tinh ra đây.

Nhìn thấy biểu lộ của hắn như vậy, dường như Thiên Huyễn biết rõ hắn muốn hỏi cái gì, quay đầu nhìn bóng người trong phiến gỗ, ánh mắt ảm đạm lắc đầu sau đó lên tiếng.

- Thẻ Diệp Kiếm Tinh ra sao? Như thế nào?

Nhiếp Vân sững sờ, hành động lại không chậm chạp, tinh thần khẽ động liền mang Diệp Kiếm Tinh ra khỏi Tử Hoa động phủ.

- Nhiếp Vân...

Vừa ra ngoài, Diệp Kiếm Tinh bị cảnh tượng bên ngoài làm khó hiểu, cũng không rõ xảy ra chuyện gì, hơn mười giây trước không phải Vân Huyên muốn động thủ sao? Tại sao biến thành cục diện này?

- Đây là hảo hữu Thiên Huyễn của ta, ngươi biết rồi, hắn tìm ngươi!

Nhiếp Vân chỉ về phía Thiên Huyễn.

Trước kia Diệp Kiếm Tinh đã từng ở Kiếm Chi Đại Điện nói về Thiên Huyễn, biết rõ thần thâu này có thể ra vào Kiếm Thần Tông như chốn không người, hơn nữa hắn cũng biết khá nhiều, cũng không cần giới thiệu kỹ càng.

- Thiên Huyễn tiền bối? Ngươi tìm ta...

Nghe được giới thiệu, Diệp Kiếm Tinh quay đầu nhìn sang Thiên Huyễn, đôi mắt tỏa ánh sáng.

Từ miệng Trần Văn Húc hắn biết rất nhiều chuyện của thiên hạ đệ nhất thần thâu, Diệp Kiếm Tinh từ nhỏ đã vô cùng hiếu kỳ, lần thứ nhất nhìn thấy chân nhân nên hưng phấn khó nói thành lời.

- Ha ha, không phải ta tìm ngươi, là hắn tìm ngươi!

Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, Thiên Huyễn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lật cổ tay sau đó có một chiếc đèn tùy thời dập tắt xuất hiện.

Tụ Hồn Đăng!

Tụ Hồn Đăng nằm trong tay hắn!

- Đi ra!

Bàn tay điểm vào ánh đèn, ngay sau đó ngọn lửa mờ đụt sáng lên, một bóng lưng kiệt ngạo bất tuân xuất hiện trong ánh lửa.&