Vô Tận Đan Điền

Chương 855: Khe hở (1)



Vốn hắn muốn ẩn giấu trong Tử Hoa động phủ, để cho Tử hoa động phủ biến thành hạt bụi, lại dùng hắc thạch bao phủ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn bỏ qua suy tính này.

Đối phương tới đây không phát hiện ra hắn, nhất định sẽ dùng tinh thần lực vây quét toàn diện. Một khi không xuyên qua được hắc thạch thì hắn cũng bị phát hiện. Như vậy chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?

Nếu không sử dụng hắc thạch, như vậy cho dù Tử Hoa động phủ có nhỏ thì vẫn bị phát hiện như trước, cũng vẫn không may.

- Chạy trốn rất nhanh...

Vừa mới ẩn nấp kỹ thì không gian lại lần nữa chấn động, thân ảnh Di Tĩnh từ bên trong đi ra.

Sau khi đi ra, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, tìm hiểu bốn phía một vòng.

- Đây là nơi nào? Sao lại nhiều núi như vậy chứ?

Dường như nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê hoặc. Tuy rằng trên Phù Thiên đại lục cũng có rất nhiều sơn mạch hoang dã, nhưng mà liên miên không ngớt như vậy, ngay cả Thiên Nhãn cũng không thể nào nhìn thấy tận cùng, đây là chuyện lần đầu tiên nafngt hấy.

- Ồ? Địa phương lớn như vậy thậm chí một đầu yêu thú cũng không có, thực sự là kỳ quái.

Lần nữa nhìn một vòng, chung quanh không có một chút động tĩnh nào, im ắng tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Dựa theo lẽ thường mà nói, sơn mạch lớn, kéo dài như vậy, lại nhiều cây cối, có lẽ phải có rất nhiều yêu thú. Một khi người tới thì đám yêu thú này phải liên tục chạy thục mạng, sẽ tạo thành thanh âm rất lớn mới đúng. Thế nhưng bây giờ lại không có thứ gì, ngay cả một nửa vật sống cũng không nhìn thấy, quỷ dị vô cùng.

- Được rồi, trước tiên tìm hắn rồi nói sau.

Nghi hoặc chợt lóe lên trong lòng nàng, gần đây Di Tĩnh luôn trầm tĩnh cho nên cũng không thèm để ý tới chuyện này, lại cầm lá cờ nhỏ trong tay rồi vung vây.

Bí pháp thi triển trận kỳ này có thể giữ hiệu quả một giờ, hai người đánh một đường, chạy không gần, nhưng mà thời gian cũng không dài cho nên vẫn chưa vượt qua một giờ kia, vì vậy lá cờ nhỏ này vẫn còn có hiệu quả.

Sưu.

Lá cờ đổi phía, chỉ vào một hướng trong rừng cây.

- Ồ? Nơi này không có người nha.

Linh hồn lực quan sát về phía trận kỳ chỉ, nhìn cả buổi cũng không thấy có bất kỳ vật gì, vẻ mặt Di Tĩnh lập tức nghi hoặc.

Nhiếp Vân và nàng có linh hồn lực giống nhau, lại có hiệu quả của ẩn nấp sư cho nên coi như nàng dùng linh hồn lực quan sát thì căn bản cũng không thể nào quan sát ra được.

Hơn nữa trong những thiên phú đặc thù của Nhiếp Vân mà nàng biết cũng không có ẩn nấp sư cho nên cũng không có nghĩ tới điểm này.

- Chẳng lẽ là trận kỳ hỏng rồi?

Di Tĩnh gãi gãi đầu.

- Không phải chứ? Đi qua xem chút.

Thân thể nhoáng lên, từ trên không trung rơi xuống, vừa vặn rơi vào phương hướng trận kỳ chỉ. Nơi này khắp nơi đều là hoa cỏ xanh biếc, không nhìn ra chút vấn đề nào.

- Thiên nhãn chi khí.

Hừ lạnh một tiếng, Di Tĩnh mở thiên phú Thiên nhãn ra, xem qua đám cỏ cây xanh biếc chung quanh. Mới liếc mắt nhìn nàng đã tươi cười.

- Được rồi, đừng có trốn nữa, không ngờ ngươi lại có thiên phú ẩn nấp sư...

Lời còn chưa nói hết thì sau lưng đột nhiên đã cảm thấy mát lạnh, một đạo kiếm quang phá không mà tới, đâm thẳng vào hậu tâm của nàng.

- Cái gì?

Cảm nhận được cỗ hàn ý rét lạnh thấu xương này, sắc mặt Di Tĩnh biến đổi, biến rõ trốn không thoát cho nên quang mang trên người đại thịnh. Thiên phú Thiên hành sư được thi triển, nhanh chóng chạy về phía trước.

Tuy rằng nàng chạy nhanh, nhưng mà hàn ý sau lưng như là giòi trong xương vậy, trốn tránh cũng không thoát, trong đó còn mang theo tiếng sấm nổ mạnh, hai đạo kiếm quang thẳng tắp, xé rách ánh trởi chiều, không có cách nào ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.

- Xem như ngươi lợi hại, không ngờ lại dùng một đầu yêu thú hấp dẫn lực chú ý của ta, bản thân thì ẩn nấp sau lưng muốn ám toán.

Cảm nhận kiếm ý âm độc như giòi trong xương bám sát, Di Tĩnh mở ra Thiên nhãn, lập tức nhìn rõ tình huống sau lưng mình, cũng đã biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Đối phương không ngờ lại dùng một đầu yêu thú ngụy trang thành bản thân mình, sau đó lại dùng ẩn nấp chi khí che dấu, mà bản thân thì ẩn giấu ở dưới đất, chuẩn bị đánh lén.

- Nếu như vậy mà đã muốn giết ta thì cũng đã quá coi thường Di Tĩnh ta rồi.

Biết rõ kế hoạch của đối phương, Di Tĩnh cũng không có khẩn trương, bước chân đang tiến lên đột nhiên ngừng lại rồi quay người, hai ngón tay vươn về phía trước.

Ầm ầm.

Kiếm quang đang đâm thẳng về phía trước đột nhiên tiêu tán, bị hai ngón tay nàng kẹp chặt.

- Thiên phú Thiên thủ sư?

Kiếm quang biến mất, ở dưới mặt đất nơi phát ra kiếm quang có một tiếng sợ hãi thán phục vang vọng, Nhiếp Vân xuất hiện.

Vừa rồi khi hắn ẩn nấp, biết rõ đối phương nhất định có bí pháp tìm được mình cho nên hắn cố ý làm ra chút bố trí, để cho Hắc Nham biến thành bộ dáng mình, lại dùng ẩn nấp chi khí ẩn nấp, còn đem Tử Hoa động phủ biến thành viên bi đặt trong lòng bàn tay nó, mà hắn thì ẩn giấu ở dưới mặt đất, lặng lẽ chờ đợi.

Quả nhiên khiến cho hắn nhìn thấy Di Tĩnh dùng một lá cờ kỳ lạ tìm được chỗ của Hắc Nham, lúc này mới thừa dịp nàng không phòng bị mà đánh lén.

Vốn hắn tưởng rằng dưới tình huống bất ngờ, toàn lực xuất kích, cho dù không thể đánh chết nàng ta thì cũng có thể làm nàng ta bị thương, nào ngờ đối phương còn có một loại thiên phú chi khí đáng sợ nhất.

Thiên thủ chi khí.

Thiên thủ sư, xếp hạng thứ mười một trong những thiên phú đặc thù, gần với Võ đạo sư đứng thứ mười. Thiên phú cường đại như vậy lại phối hợp với công phủ mà chỉ Di Thần tông mới có, coi như hắn thi triển Vô thượng đại kiếm thuật có mạnh mẽ lên gấp đôi thì nhất định cũng không có cách nào thành công.

- Đi.

Đánh lén không thành, loại cảm xúc uể oải chợt lóe lên trong đầu Nhiếp Vân rồi biến mất, bàn tay khẽ vẫy, thu về Tử Hoa động phủ và Hắc Nham.

Hiện tại Hắc Nham chỉ có bán bộ Nạp Hư cảnh, còn xa không phải là đối thủ của Di Tĩnh, cho dù có thả ra cũng không có tác dụng. Ba yêu sủng còn lại cơ hồ đều đang bế quan, cũng không dùng được, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

Phong Lôi ma dực chấn động, Nhiếp Vân quay người lui về phía sau.

Một kích không thành quay người ngàn dặm, đây là thủ đoạn của ám sát sư thượng cổ. Tuy rằng hắn không phải là ám sát sư, nhưng mà cũng biết rõ hàm súc trong đó, hắn lập tức xoay người bỏ chạy.

Đây là lần thứ bảy hắn thi triển Phong lôi ma dực.