Vô Tận Thần Công

Chương 513: Thiên Thánh Giới, Nhân Tộc Gặp Nguy Cơ!



Cột sáng kỳ dị này được phát ra từ trên trời.

Giờ phút này, đám người Dương Thạc đều ở trong quần thể cung điện của huyệt mộ Nhân Hoàng. Đây vốn là một không gian đặc thù, cái gọi là bầu trời cũng không phải bầu trời bình thường.

Cột sáng theo lời hắn nói là phát ra từ trên bầu trời, không bằng nói là một thế giới khác đã xé rách hư không, thông qua một thông đạo đặc thù mà chiếu xạ vào trong huyệt mộ Nhân Hoàng.

Xoẹt…!

Đúng lúc Dương Thạc đang nghĩ đến những điều này, ngọn nguồn cột sáng chợt phát ra một tiếng vang nhỏ.

Một chấm đen xuất hiện ở đầu nguồn cột sáng.

Ngay sau đó, điểm đen này càng lúc càng lớn, thời gian dần qua liền biến thành một lỗ đen khổng lồ rộng vài chục trượng, thậm chí là hơn trăm trượng!

- Đây là cửa vào thông đạo hư không?

Cảm nhận được động đen xuất hiện, Dương Thạc không khỏi cả kinh.

Dương Thạc xem như rất quen thuộc với lỗ đen này.

Lúc trước ở trong Thiên Hoàng Điện, mấy thông đạo hư không kia dẫn năng lượng Địa Thạch, năng lượng Hàn Băng, năng lượng Liệt Hỏa, năng lượng Lôi Vân chính là cùng trạng thái như lỗ đen này.

Rất hiển nhiên, lỗ đen vừa mới xuất hiện cũng là một thông đạo hư không, hoặc là cửa vào hoặc là lối ra. Chỉ có điều rốt cục thông đạo hư không này đi đến nơi nào thì Dương Thạc, thậm chí là toàn bộ cường giả còn tỉnh táo ở đây đều không rõ ràng lắm.

Vút!!

Một thân ảnh bay ra khỏi lỗ đen, từ từ hạ xuống.

Đây là một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, cao chưa đầy thước tám. Hình thể không tính là to lớn, một thân áo bào màu trắng cũng tuyệt đối không tính là hoa lệ, thậm chí còn hơi mộc mạc. Mái tóc dài màu đen rối tung sau gáy được buộc lên đơn giản. Người này mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, cứ từ từ hạ xuống như vậy…

Uỳnh!

Cảm nhận được nam tử này đến thì đồng thời trong lòng Dương Thạc như bị một cây búa lớn đánh mạnh vào, run rẩy mãnh liệt.

Tuy nam tử này nhìn như người trẻ tuổi chỉ hai mươi mấy tuổi nhưng Dương Thạc lại có cảm giác tuổi của hắn tuyệt đối không phải hơn hai mươi, thậm chí cũng không phải bốn mươi năm mươi tuổi, mà hình như đã tồn tại ngàn vạn năm. Trên người hắn lộ ra một luồng khí chất tang thương tuyệt cường!

Áo bào của hắn cũng không đẹp đẽ quý giá nhưng trong cảm giác của Dương Thạc, cho dù là đế vương Đại Chu mặc long bào hoa lệ đến mức tận cùng thì trước mặt nam tử này cũng phải ảm đạm biến sắc!

Thậm chí Dương Thạc còn cảm giác nếu đế vương Đại Chu Càn Minh Chân thật sự ở đây, đối mặt với nam tử này thì đều phải cúi người hạ bái…

Mà điều khiến Dương Thạc khiếp sợ nhất chính là dung mạo của nam tử này!

- Nhân… Hoàng!

Nhân Hoàng!

Nhân Hoàng thượng cổ!

Người sáng lập ra văn minh nhân đạo!

Dù Nhân Hoàng thượng cổ đã cách thế giới này gần vạn năm nhưng bức họa vẽ dung mạo của hắn vẫn được giữ lại trong thế giới này.

Thậm chí có một bộ công pháp cao cấp Nhân Đạo Hoàng Giả Quyền, trong quyền phổ đó có dung mạo của Nhân Hoàng. Tu luyện bộ công pháp kia thì cần phải nhìn dung mạo của Nhân Hoàng để cảm nhận được khí thế của hắn. Bộ công pháp này được lưu truyền rất rộng rãi, trong Tàng Thư Các của phủ Trấn Quốc Công Đại Chu, trong Tàng Kinh Các của Nam Lâm Tự, trong Thiên Âm Môn cũng đều có bộ công pháp đấy. Dương Thạc đã từng nhìn thấy bộ công pháp kia.

Dương Thạc cũng coi như khá quen thuộc với dung mạo của Nhân Hoàng rồi.

Mà hiện tại, nam từ đang từ từ hạ xuống từ trong thông đạo hư không lại giống Nhân Hoàng như đúc!

- Chẳng lẽ người này chính là một phân thân thần hồn của Nhân Hoàng?

Thứ Dương Thạc muốn nghĩ đến đầu tiên chính là phân thân thần hồn giống như Chân Vũ Đại Đế vậy. Nói không chừng năm đó Nhân Hoàng cũng lưu lại một phân thân thần hồn ở đây…

Hoặc là căn bản không phải phân thân thần hồn gì đó mà chính là…

- Vạn năm rồi… Nhân Gian Giới, rốt cục bổn hoàng đã trở về…

Đúng lúc Dương Thạc đang thầm đoán, nam tử liền chậm rãi lên tiếng. Một âm thanh vô cùng bình thản từ từ truyền ra.

Thật sự là Nhân Hoàng!

Nam tử này là Nhân Hoàng, chính miệng đã thừa nhận thân phận của hắn.

Giờ phút này, không chỉ là Dương Thạc, những cường giả khác đều chấn động mạnh mẽ. Bọn họ giống như Dương Thạc, đều nhận ra tướng mạo của Nhân Hoàng, lúc trước cũng đều suy đoán ra nam tử xuất hiện từ trong thông đạo hư không này rất có thể chính là Nhân Hoàng. Nhưng bây giờ nghe Nhân Hoàng tự chứng minh, bọn hắn vẫn cảm thấy vô cùng chấn động…

- Lam Mị, ngươi xem như không tệ…

Chỉ một lát, Nhân Hoàng đã hạ xuống khoảng không cách mặt đất huyệt mộ Nhân Hoàng chỉ có vài chục trượng.

Lơ lửng ở đó.

Hai mắt hắn dừng lại trên người U Minh Thú Lam Mị.

Vút!!

Một tay phất lên, một luồng lực lượng kỳ dị liền tiến đến người Lam Mị chỉ trong chốc lát.

Ầm ầm!

Lực lượng trói buộc Lam Mị lập tức biến mất.

- Chủ nhân!

Lực lượng trói buộc bản thân biến mất, Lam Mị cũng không đối phó với truyền nhân của Đại Lâm Tự nữa mà thân hình nhoáng lên, đã đến trước mặt Nhân Hoàng. Đôi mắt khổng lồ của nó nhìn chằm chằm Nhân Hoàng, thân thể không ngừng run rẩy, thậm chí trong mắt đều mơ hồ ngân ngấn nước. nguồn TrumTruyen.vn

- Lam Mị, ngươi thật sự đã tiến vào cảnh giới Hư Không Võ Thánh rồi. Những năm nay ngươi thủ hộ huyệt mộ Nhân Hoàng đã phải chịu thiệt thòi.

Nhân Hoàng nhìn Lam Mị một cái, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi lên tiếng.

- Thủ hộ huyệt mộ Nhân Hoàng của chủ nhân chính là vinh hạnh của Lam Mị!

Lam Mị nằm rạp xuống dưới chân Nhân Hoàng, cái đầu khổng lồ lơ lửng trước mặt Nhân Hoàng, dùng âm thanh run rẩy nói ra.

Nhân Hoàng khẽ gật đầu nhưng không nói gì thêm.

Sau một khắc, ánh mắt của hắn từ từ quét một vòng xung quanh huyệt mộ Nhân Hoàng.

Lần quét nhìn này đã nhìn hết toàn bộ cường giả ở đây.

- Văn minh nhân đạo phát triển vạn năm lại có nhiều cường giả Võ Thánh như vậy sao? So với vạn năm trước chỉ có hơn chứ không kém rồi. Quả nhiên vạn năm sau lại là một thời đại rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy.

Nhân Hoàng vô cùng chậm rãi nói ra, trên mặt hiện ra dáng vẻ tươi cười lạnh nhạt.

- Chư vị, bổn hoàng chính là người đã sáng lập ra văn minh nhân đạo trên thế giới này từ vạn năm trước, Nhân Hoàng, Tôn Trưng!

Ngay sau đó, âm thanh của Nhân Hoàng lại vang lên.

- Chư vị, lúc này huyệt mộ Nhân Hoàng mở ra là chuyện mà bổn hoàng đã sắp xếp từ trước. Chính xác mà nói là bổn hoàng sắp xếp từ ba năm trước. Vốn cho rằng các ngươi có thể tiến vào huyệt mộ Nhân Hoàng, Nhân Hoàng Điện trong vòng năm năm đã là tốc độ nhanh nhất rồi. Lại không thể tưởng tượng được các ngươi chỉ mất ba năm mà đã vào trong huyệt mộ Nhân Hoàng, thậm chí đánh vỡ Nhân Hoàng Điện khiến bổn hoàng hiện ra sớm…

- Cũng được thôi. Trong Thiên Thánh Giới, Nhân tộc ta đã đến thời khắc nguy cấp tồn vong. Các ngươi có thể đánh vỡ Nhân Hoàng Điện sớm hơn hai năm khiến bổn hoàng xuất hiện, sớm đưa bọn ngươi vào Thiên Thánh Giới, đối với Nhân tộc chúng ta thì cũng có thể mau chóng giảm bớt nguy cơ của Nhân tộc. Đây tóm lại là một chuyện tốt…

Nhân Hoàng không nhanh không chậm nói ra.

- Thiên Thánh Giới, Nhân tộc gặp nguy cơ?

- Thì ra thế giới khác tên là Thiên Thánh Giới sao?

Nghe thấy những lời này của Nhân Hoàng, trong lòng Dương Thạc thầm nghĩ, trong đầu nhanh chóng xuất hiện nhiều ý niệm…