Vô Tận Thần Công

Chương 550: Công Pháp Của Thiết Thủ Môn, Cửu Dương Tầng Thứ Sáu



Giờ phút này, trong lòng Lưu Văn Nguyên đã sớm trào lên sóng to gió lớn. Trong tiếng nói, dường như hơi run rẩy...

- Hả? Dương sư đệ sao? Thiên Âm Môn sao lại có nam đệ tử? Hừ, xem ra Thiên Âm Môn này đã sớm xuống dốc, chỉ có thể dựa vào nhân tình tới đây ra mặt hỗ trợ! Lưu lão, các ngươi mau mau ra tay, chế ngự toàn bộ những gian phu dâm phụ này đi. Hắc hắc, đến lúc đó, ở trước mặt tiểu tử kia, ta sẽ hung hăng chơi đùa với đám nữ đệ tử của Thiên Âm Môn. Ta muốn Thiên Âm môn phải hoàn toàn nhục nhã...

Giờ phút này, chỉ có Trương Thiên Long là vẫn không thấy rõ tình thế. Hắn nhảy lên một chỗ cao, nhe răng cười quát.

- Hả?

Sắc mặt của Dương Thạc lạnh lẽo.

Thân thể khẽ động, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể đám người Trương Thiên Long.

Uỳnh!

Sau một khắc, đám người Trương Thiên Long, Lưu Văn Nguyên này lập tức cảm giác thấy một luồng khí thế mênh mông, vô cùng đang lao về phía mình. Dường như không gian xung quanh nơi này cô đọng lại. Dưới luồng áp bách mạnh mẽ, Đại Tông Sư Lưu Văn Nguyên ngừng thở, thậm chí tim cũng đập chậm đi mấy lần.

Thân thể bọn hắn run lên, đều không làm gì được!

- Thiết Thủ Môn, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!

- Hôm nay dám qua đây gây chuyện với đệ tử Thiên Âm Môn. Sau khi tiêu diệt đám Thiết Thủ Môn này, ta có thể lấy được bí tịch Chí Dương Thiết Thủ kia, có thể tham khảo một chút.

Tiếng nói chậm rãi phát ra từ trong miệng Dương Thạc.

Xoẹt!

Dương Thạc vung một tay lên, đã sớm mở ra không gian Thập Phương Ca Sa.

Dương Địch từ trong không gian Thập Phương Ca Sa, chậm rãi đi ra ngoài.

- Môn chủ.

- Triệu Vân Nguyệt bái kiến môn chủ.

Triệu Vân Nguyệt và Tố Thanh Nhi nhìn thấy Dương Địch xuất hiện, đều giật mình. Triệu Vân Nguyệt vội vàng kéo Tố Thanh Nhi ở bên cạnh, thi lễ với Dương Địch. Xét về bối phận, Triệu Vân Nguyệt cũng giống như Dương Địch. Trên thực tế, Dương Địch còn phải gọi Triệu Vân Nguyệt là sư tỷ. Chính vì như vậy, Triệu Vân Nguyệt mới gọi Dương Thạc là sư đệ. Nhưng Dương Địch chính là môn chủ của Thiên Âm Môn, nên Triệu Vân Nguyệt vẫn phải giữ lễ.

- Triệu sư tỷ không cần đa lễ.

Dương Địch nhẹ vươn một tay, một luồng lực lượng mênh mông bắt đầu tràn ra, nâng Triệu Vân Nguyệt dậy.

- Bây giờ, thực lực của Ngọc Mạt Lâu đã hơn Ngọc Mạt Lâu trước kia. Đáng tiếc vẫn có một số bọn trộm cắp muốn chèn ép Ngọc Mạt Lâu chúng ta. Triệu sư tỷ, về sau nếu có những chuyện tương tự thì tỷ chỉ cần truyền âm cho ta. Ta và Dương Thạc sẽ đến giải quyết.

Dương Địch nhìn thoáng qua đám người Lưu Văn Nguyên giờ đang không thể nhúc nhích được tí nào, nhàn nhạt nói.

- Vâng, môn chủ.

Triệu Vân Nguyệt nhẹ cắn môi, đáp.

Tuy nàng là lâu chủ của Ngọc Mạt Lâu, một nơi phong lưu, thực lực của bản thân cũng coi như mạnh mẽ, dưới trướng cũng có rất nhiều người tài nhưng lúc này, Thiết Thủ Môn cố ý muốn tới khiêu chiến, nên Triệu Vân Nguyệt mới khó xử. Hiện tại, Dương Địch đã kiên định đứng ở phía sau nàng, khiến trong lòng Triệu Vân Nguyệt cũng như được tăng thêm sức mạnh.

- Còn về Thiết Thủ Môn, thì dựa theo lời nói của Dương Thạc, để Tiểu Ninh sư muội cùng Tiểu Liên sư muội cùng ra tay, tiêu diệt Thiết Thủ Môn đi. Đồng thời, phải lấy được toàn bộ công pháp bí tịch của Thiết Thủ Môn.

Dương Địch nói.

Hiện nay, trong Thiên Âm Môn, cường giả Võ Thánh có khoảng bốn người.

Ngoại trừ hai người bị thương ở Chân Vũ môn lúc trước, còn lại hai người cũng đủ tiêu diệt Thiết Thủ Môn rồi.

- Để Thần Long cùng đi đi. Nghe nói Thiết Thủ Môn có một vị Thần Thú trấn phái, cấp độ Võ Thánh. Tuy hắn không đạt đến cảnh giới như một trong Thập Đại Yêu Thánh, nhưng thực lực cũng không kém. Vừa may, lúc trước Thần Long bị mất một chút khí huyết. Vậy nên, Thần Long có thể cắn nuốt khí huyết của Thần Thú kia, bổ sung khí huyết cho mình.

Dương Thạc nói thêm.

Hai người nói vài ba câu mà đã phán quyết tử hình cho Thiết Thủ Môn rồi.

Tuy Thiết Thủ Môn được xếp thứ hai trong hàng ngũ các môn phái bình thường, nhưng sức chiến đấu cũng không phải quá mạnh.

Họ chỉ có một vị Võ Thánh bình thường.

Ngoài ra, Thiết Thủ Môn còn có một vị Thần Thú trấn phái, cũng miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Võ Thánh.

Thần Long cùng hai người đệ tử cảnh giới Võ Thánh của Thiên Âm Môn đến đó, cũng đủ để tiêu diệt được Thiết Thủ Môn rồi.

Dương Thạc biết rõ, người sáng lập ra Thiết Thủ Môn, cũng chỉ đạt tới cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn mà thôi, không giống như Chân Vũ môn, có người sáng lập đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Hiện tại, Chân Vũ môn có một cường giả đạt tới cảnh giới Hư Không Võ Thánh tọa trấn. Nhưng Thiết Thủ Môn tuyệt đối không có khả năng xuất hiện cường giả Hư Không Võ Thánh trấn giữ.

Dù Thiết Thủ Môn có cường giả Võ Thánh lôi âm tầng năm, nếu Thần Long đi cùng, thì ít nhất cũng sẽ không bị thiệt hại nhiều.

- Cứ như vậy đi. Triệu sư tỷ, tỷ an bài một chút, liên lạc với Lục ca của ta trong Hoàng Thành. Ta cùng Tiểu Địch muốn tới Hoàng Thành một chuyến.

Sau khi giải quyết xong việc của Thiết Thủ Môn, Dương Thạc lại nói thêm với Triệu Vân Nguyệt.

- Được, Ngọc Mạt lâu chúng ta có thể trực tiếp liên lạc với Hoàng Thành.

Triệu Vân Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói xong, liền lấy ra một tấm lệnh bài đưa tin, bắt đầu liên lạc với Hoàng Thành.

Giờ phút này, tiểu cô nương Tố Thanh Nhi mười tám, mười chín tuổi sau lưng Triệu Vân Nguyệt đang tò mò nhìn Dương Thạc cùng Dương Địch.

Vốn Tố Thanh Nhi không phải đệ tử của Thiên Âm Môn.

Nàng là đệ tử thiên tài mà Thiên Âm Môn mới thu được hai năm trước. Trong hai năm này, nàng đã đạt đến cảnh giới Võ Tôn sơ kỳ. Tốc độ tu luyện đó đã là do thiên phú cực cao rồi.

Chẳng qua, nàng có thể đột phá nhanh như vậy, chủ yếu là do được nhận truyền thừa của Đạo Hoàng trong Thiên Âm Môn, và được Thiên Âm Môn cung cấp các loại linh đan, diệu dược.

Nếu so về thiên phú, nàng còn kém Dương Địch không chỉ một chút.

Giờ phút này, Tố Thanh Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Thạc và Dương Địch. Trong lòng nàng cực kỳ khiếp sợ.

Nàng cũng được nghe một số chuyện về Dương Thạc và Dương Địch. Nhìn bề ngoài, Dương Thạc cùng Dương Địch mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhất là Dương Địch cũng chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, tương đương với Tố Thanh Nhi.

Tố Thanh Nhi đạt đến cảnh giới Võ Tôn, đã cảm giác tốc độ tu luyện của mình là rất nhanh rồi. Nhưng hiện tại Dương Địch lại đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh.

- Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa, dù tương lai có kém môn chủ thì cũng tuyệt đối không thể quá kém.

Trong lòng Tố Thanh Nhi âm thầm hạ quyết tâm.

Dường như Dương Địch cảm nhận được quyết tâm của Tố Thanh Nhi, trên mặt liền vui vẻ, không biết vô ý hay cố tình mà nhìn thoáng qua Tố Thanh Nhi.

- Được rồi. Bây giờ, chúng ta có thể vào Hoàng Thành rồi.

Triệu Vân Nguyệt vừa liên lạc với Hoàng Thành xong, mỉm cười nói.

- Vậy thì đi thôi. Kính nhờ Triệu sư tỷ dẫn đường.

Dương Thạc gật đầu nhẹ một cái, vung một tay lên, trực tiếp xé rách hư không, cùng Dương Địch, Triệu Vân Nguyệt bước vào hư không. Một khắc sau, ba người đã đến Hoàng Thành của Đại Thần.

Gần như cùng lúc ba người Dương Thạc rời đi, khí thế trên người đám người Lưu Văn Nguyên mới hoàn toàn tiêu tán.

Tạch!

Mồ hôi lạnh trên người Lưu Văn Nguyên, lập tức chảy ròng ròng.

Lúc này, tuy đám người Dương Thạc đã rời đi, ở đây chỉ còn lại một mình Tố Thanh Nhi nhưng Lưu Văn Nguyên cũng không dám ra tay với Tố Thanh Nhi. Bởi vì khí tức mà Dương Thạc tỏa ra lúc trước thật sự khiến cho người ta quá sợ hãi, sớm đã đập nát tâm cảnh võ đạo của Lưu Văn Nguyên rồi.

- Chẳng lẽ, Thiết Thủ Môn thật sự không tránh khỏi một kiếp này sao?

Thân thể Lưu Văn Nguyên không khỏi run rẩy một cái.

Hắn nghiên đầu nhìn thoáng qua Trương Thiên Long, lập tức hơi nghi hoặc.

Tên Trương Thiên Long này tuyệt đối là dạng công tử bột, quần áo lụa là, chẳng hiểu biết cái gì. Lưu Văn Nguyên còn tưởng rằng, sau khi đám người Dương Thạc rời đi, tên Trương Thiên Long này sẽ còn muốn tiếp tục kêu gào. Nhưng hắn thật không ngờ, giờ phút này Trương Thiên Long lại không hề nói một câu nào.

Lưu Văn Nguyên nhìn thoáng qua Trương Thiên Long, lập tức sững sờ. Bởi vì, hắn phát hiện, giờ phút này, Trương Thiên Long vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngốc trệ, miệng hơi mở rộng, một dòng nước miếng chậm rãi chảy ra. Thế mà Trương Thiên Long vẫn chưa phát giác, khóe miệng co quắp, hình như đang cười rất ngây ngô. Hóa ra dưới uy áp vừa rồi của Dương Thạc, vị công tử Trương gia ở Trung Nguyên này, lại bị dọa đến nỗi biến thành kẻ ngốc.

Thiết Thủ sơn, tỉnh Trung Nguyên.

Tỉnh Trung Nguyên này chính là tỉnh thành lớn nhất Đại Chu.

Đất đai ở đây rộng lớn, dân cư đông đúc, sản lượng lương thực cũng xếp thứ nhất Đại Chu, còn quan trọng hơn so với Bát Xuyên Nguyên. Tuy Bát Xuyên Nguyên là vùng đồng bằng, nhưng quá nhiều sông ngòi, độ ẩm lại lớn, nên sản lượng lương thực còn kém xa Trung Nguyên.

Vì Đại Chu vẫn đang chiếm cứ Trung Nguyên, nên Đại Chu vẫn có khả năng phục hưng như trước.

Thiết Thủ sơn chính là một nhánh của Huyền Vũ sơn trong Trung Nguyên, cũng được coi như một ngọn núi cao, và hiểm trở. Đỉnh núi Thiết Thủ sơn chính là căn cứ của Thiết Thủ Môn, môn phái xếp hàng thứ hai trong các môn phái bình thường.

VÚT…T…T! VÚT…T…T!

VÚT…T…T!

Ba bóng người bay nhanh đến Thiết Thủ sơn.

Đó là hai cô gái trẻ tuổi, cùng một Thần Long cực lớn.

- Hắc hắc, cuối cùng chúng ta cũng đã tới Thiết Thủ Môn. Hai vị, chúng ta ra tay luôn đi, sớm tiêu diệt Thiết Thủ Môn, thì cũng được về sớm. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Thần Long cười hắc hắc, nói với hai người đệ tử Thiên Âm Môn.

- Môn chủ đã nói rồi, đánh tàn phế cường giả Võ Thánh của Thiết Thủ Môn, từ Đại Tông Sư trở lên thì phế bỏ tu vi là được, còn về đệ tử bình thường thì vẫn lưu một đường sống cho bọn hắn.

Một trong hai cô gái trẻ nói.

Thiết Thủ Môn muốn đối phó Thiên Âm Môn, muốn lật đổ Thiên Âm Môn. Đây chắc chắn là quyết định của cao tầng Thiết Thủ Môn, không liên quan gì nhiều đến đệ tử bình thường. Chính vì vậy, Thiên Âm Môn muốn tiêu diệt Thiết Thủ Môn, thì cũng không cần ra tay với đệ tử bình thường, bớt tạo nghiệp chướng. Nhưng từ cao thủ Đại Tông Sư trở lên thì không thể buông tha. Những người này chính là nhân vật cao tầng của Thiết Thủ Môn rồi.

- Không giết đệ tử bình thường sao? Việc này hơi khó làm rồi.

Thần Long nhíu mày.

Nếu Dương Địch cho phép giết đệ tử bình thường, thì Thần Long trực tiếp xông vào Thiết Thủ Môn, đại khai sát giới là được.

Nhưng hiện tại, không được giết đệ tử bình thường, vậy thì Thần Long sẽ phải bó chân bó tay rồi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Đúng lúc này, từ bên trong Thiết Thủ Môn, mấy luồng khí tức mạnh mẽ lao ra.

- Kẻ nào dám đến bầu trời Thiết Thủ Môn giương oai hả?

Một tiếng nói trầm thấp từ trong Thiết Thủ Môn ở phía dưới truyền ra.

- Hả?

Hai mắt Thần Long sáng ngời.

- Ha ha, nhân vật cao tầng của Thiết Thủ Môn đều ra nghênh tiếp hết rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ cần giết là được.

- Hai vị tỷ muội, ra tay thôi.

Thần Long cười ha ha nói.

VÚT…T…T! VÚT…T…T!

Thần Long chưa kịp nói xong những lời này, hai người đệ tử Võ Thánh của Thiên Âm Môn đã lắc mình, sớm hành động rồi.

- Là cường giả Võ Thánh sao? Sao có thể có tới hai vị cường giả Võ Thánh được? Rốt cuộc, các ngươi là ai, thuộc môn phái nào?

Môn chủ của Thiết Thủ Môn chính là một cao thủ Võ Thánh. Khi hắn thấy hai đại Võ Thánh của Thiên Âm Môn đánh tới, sắc mặt liền biến đổi.

- Hắc hắc, lão già kia. Nói cho ngươi biết cũng không sao, để ngươi được chết rõ ràng. Bản long chính là Thần Thú trấn phái của Thiên Âm môn, đến đây là để tiêu diệt Thiết Thủ môn của ngươi.

- Cái gì? Thiên Âm môn sao?

Giờ phút này, trong lòng môn chủ Thiết Thủ môn không khỏi sinh ra hối hận.

Nhưng, lúc này, hắn muốn hối hận cũng không còn kịp rồi. Hai đại cao thủ của Thiên Âm môn đã đánh tới đây, giao chiến với môn chủ của Thiết Thủ môn cùng các cao thủ Đại Tông Sư của Thiết Thủ môn.

Ầm ầm ầm ầm…

Khí kình lan ra bốn phía.

Rống rống!

Đúng lúc này, từ bên trong Thiết Thủ môn, một tiếng bạo rống đột nhiên vang lên.

- Là Thiết tiền bối. Thiết tiền bối đã bế quan ba năm, đột phá đến cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn. Thiết Thủ môn của chúng ta được cứu rồi.

Môn chủ Thiết Thủ môn nghe được thanh âm này, hai mắt liền sáng ngời.

Rống rống! Rống rống!

Từ trên đỉnh Thiết Thủ sơn, một con mãnh thú to lớn bay nhanh ra. Đó là một con Tê Ngưu cao tới ba trượng. Trên lưng nó được bao trùm bởi giáp thép vô cùng cứng rắn.

- Là Thiết Giáp Tê Ngưu sao? Lại còn là Võ Thánh lôi âm tầng bốn nữa hả? Rất tốt, rất tốt. Thực lực của ngươi càng mạnh thì càng tốt. Sau khi ta thôn phệ khí huyết của nó, tuy thực lực chưa thể khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng cũng có thể khôi phục được bảy tám phần rồi. May mắn Man Văn không đi tới đây, nếu không, nó sẽ còn tranh đoạt con Đại Tê Ngưu này với mình.

Thần Long đối mặt với con Tê Ngưu cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng năm, vẫn không hề sợ hãi, ngược lại, hai mắt lại toả sáng.

- Chết đi.

Thần Long hơi lắc mình, trực tiếp lao về phía con Đại Tê Ngưu kia.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Phập! Phập! Phập! Phập!

Thần Long liên tục oanh kích, gân cốt của Đại Tê Ngưu liền bị bẻ gãy.

Thần Long vung lên móng vuốt sắc bén của mình. Sức phòng ngự của Đại Tê Ngưu không thể ngăn cản được, chỉ một lát sau, đã bị phân thây.

Răng rắc!

Một luồng lôi điện rơi xuống đỉnh đầu Đại Tê Ngưu. Thân thể Đại Tê Ngưu run lên, sức sống dần tiêu tán.

Ầm ầm!

Thần Long quật thân thể mình một cái, con Đại Tê Ngưu kia liền biến thành một đống thịt nát, bị Thần Long hấp thu hết.

- Ha ha, không tệ, không tệ, khí huyết rất dồi dào.

- Hai vị tỷ muội, các ngươi đối phó với mấy tên võ giả của Thiết Thủ môn này. Ta đến trong môn phái của bọn hắn, lấy công pháp bí tịch của bọn hắn.

Thần Long cười ha ha, lắc mình một cái, trực tiếp nhảy vào trong Thiết Thủ môn.

Trong Tàng Thư Các của Thiết Thủ môn.

- Hả? Bí pháp của Thiết Thủ môn này thật kỳ quái, toàn là hấp thu khí tức kim loại, dung nhập vào trong hai tay của mình. Điều này cũng tương tự với Cửu Dương Huyền Công tầng thứ sáu của tiểu gia. Chỉ có điều, bí pháp tu luyện này vẫn còn chỗ thiếu hụt, còn tác dụng phụ.

- Không sợ tác dụng phụ. Mình lấy về cho tiểu nãi nãi. Với sự thông minh của nàng, sẽ đền bù cho tác dụng phụ này.

Thần Long lật xem mấy bộ công pháp của Thiết Thủ môn, lấy hết bọn chúng, rồi nhanh chóng rời khỏi Tàng Thư Các.