Vô Tận Trùng Sinh

Chương 241: Không phải Tiêu gia kia



Khương Thần cùng với hai huynh muội Tiêu Khôn đi dạo trên phố. Còn hai ngày nữa đoàn xe của Tiêu gia mới khởi hành đi Tinh Thần Thành, do vậy trong khoảng thời gian chờ đợi, Khương Thần mới chiều theo ý tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan cùng nàng đi dạo phố.

Thiên Tinh Thành không hổ là một trong những thành trấn lớn của Cửu Nguyệt Vương Triều. Chỉ tính nguyên đường phố trong thành cũng so với Thanh Hải Thành lớn hơn gấp vài lần. Người nơi đây cũng tập trung với số lượng đông đảo. Chất lượng nguyên giả so với Thanh Hải Thành cũng không cùng một cấp bậc.

Trên đường phố lúc này xuất hiện một vị thiếu niên đầu tóc màu xanh lam rối bù xù. Người này tại trên đường phố đang ra sức bỏ chạy, phía sau đuổi tới một đám thiếu niên trẻ tuổi mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng chế giễu.

Hai bên đường phố những người bán hàng rong, những người trông coi cửa tiệm đều nhìn về phía thiếu niên đang ra sức bỏ chạy kia khẽ lắc đầu. Khuôn mặt mặt dù hiện lên vẻ tiếc thương thế nhưng cũng không ai nguyện ý tới giúp hắn cả.

Thiếu niên đang bỏ chạy kia mặc trên mình một bộ quần áo đơn bạc, toàn bộ bị nhuộm đỏ. Đây cũng không phải là màu đỏ sơn giội tại trên thân, cũng không phải là do cà chua thối ném tại trên người. Màu đỏ kia mang theo tinh huyết chi khí, lại có một chút gay mũi. Không hề nghi ngờ, toàn thân thiếu niên từ cao đến thấp kia đều là máu tươi.

Mặc dù toàn thân người này đều là máu tươi, bản thân thậm chí còn đang ra sức bỏ chạy, thế nhưng khuôn mặt hắn lại không có vẻ gì hốt hoảng cùng sợ hãi. Trên khuôn mặt sáng sủa kia lúc này chỉ có một vệt trêu tức cùng tự giễu.

Nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đang chạy kia, Tiêu Nhan Nhan vội vàng chạy tới, giang hai tay ra ngăn cản đám người đuổi phía sau.

“Không được đánh Tiêu Viêm ca ca.”

Đám người đuổi theo thiếu niên gọi là Tiêu Viêm kia sau khi nhìn thấy chặn trước mình là thân ảnh tiểu kiều của Tiêu Nhan Nhan, bọn họ đều không hẹn mà dừng lại, dùng ánh mắt có chút chế giễu nhìn nàng.

“Lại là ngươi a tiểu nha đầu…tại sao lần nào cũng muốn ngăn cản chúng ta.” Một vị thiếu niên trong đám người kia có chút tức cười nói.

“Hừ, các ngươi dám khi dễ người của Tiêu gia chúng ta, đây chính là không coi Tiêu gia chúng ta ra gì.” Tiêu Nhan Nhan ngửa lên cái đầu nhỏ nhắn, hai tay chống hông, một bộ quả ớt nhỏ nhưng vô cùng cay hướng về đám thiếu niên kia hừ lạnh.

Người xung quanh nhìn thấy hai bên va chạm lúc này cũng vây tới xem trò vui. Nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Nhan Nhan, ai nấy đều khẽ che miệng cười. Một số người thậm chí còn thầm hô tiểu nha đầu khả ái.

“Là ai dám đả thương Tiêu Viêm ca ca.” Giữa lúc hai bên còn đang mắt đưa mày lại, động khẩu nhưng chưa động thủ, một đạo thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.

Sau khi đạo thanh âm kia vang lên, từ phía sau vòng người, một vị thiếu nữ nhanh chóng bước tới. Thiếu nữ này tuổi tầm mười bốn mười lăm dáng người đang độ nảy nở, khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn ngập nước.

Nếu cứ dựa theo như hiện tại mà phát dục, lớn lên kia nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

Thiếu nữ này sau khi xuất hiện liền đưa ánh mắt cảm kích hướng tới tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan sau đó chạy tới thiếu niên tên Tiêu Viêm kia nhìn hắn với ánh mắt xót thương.

“Huân Nhi tỷ, đám người này thật đáng ghét, bọn họ lại bắt nạt Tiêu Viêm ca ca.”

Đám thiếu niên đuổi theo Tiêu Viêm ban đầu nhìn thấy vị nữ tử tên Huân Nhi xuất hiện, khuôn mặt ai nấy đều trở nên mất tự nhiên.

“Hừ…chỉ giỏi bám váy nữ nhân.” Một thiếu niên hừ lạnh nói: “Chúng ta đi.”

Nói đoạn, đám thiếu niên kia rũ áo bỏ đi. Bộ dáng cũng không có vẻ tiêu sái như ban đầu, ngược lại có phần xám xịt giống như sợ hãi thiếu nữ tên Huân Nhi.

“Huân Nhi, ta không sao?” Tiêu Viêm khẽ nở một nụ cười, hướng tới thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt, hắn nói: “Tiểu nha đầu, lại phải cảm ơn ngươi rồi.” ×— QUẢNG CÁO —