Vô Thượng Niết Bàn

Chương 122: Nửa năm



Trong động phủ, Bạch Hàn Phong nhẹ nhàng đưa bàn tay ra phía trước. Chu sa trong nghiên mực, liền liền bị một đạo Tiên Linh Lực cuốn xuống, theo cây bút lông chầm chậm bay vào trong ngân sắc ảo ảnh phù

Phù triện đang lơ lửng trên không trung, lấp lóe, bùng lên vài cái, rồi quấn lấy chu sa, từ từ thiêu đốt theo một tiết tấu kỳ dị.

Theo thời gian trên lá phù trống trơn, bắt đầu xuất hiện từng dòng bí văn,, dần dần phủ kín là phù, Bạch Hàn Phong vẫn bình thản, hai tay kết pháp quyết, miệng khẽ vang tiếng ngâm tụng. Chỉ thấy xung quanh bí văn bỗng nhiên có từng vòng ánh sáng đỏ bùng lên. Từng cái phù văn tạo hình cổ xưa lập tức hiện ra, nhảy nhót lên xuống không ngừng.

Tiên linh lực lại một lần nữa dung nhập vào phù văn, đây chính là hắn đang chế tạo ảo ảnh. Lúc này trong phù văn ngoài linh lực ra đã có thêm một vài sự chấn động kỳ dị.

Ngay khi có thêm chấn động này, Phù văn đang lơ lửng trên không trung bắt đầu biến hóa. Từng tiếng tiêm minh liên tục phát ra. Rốt cuộc là phù văn đã dần dần thành hình, không ngừng bay múa trong không trung.

Bạch Hàn Phong thấy vậy, thò tay về phía đó rồi thu mạnh lại. lá phù nhanh chóng bay trở lại tay hắn. chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng, cái này dân trong nghề chế phù gọi là điểm nhãn.

Đây chính xác ra mà nói thì chỉ là một loại thủ tục mà thôi,vì thực tế có điểm nhãn hay không thì lá phù vẫn có thể sử dụng được, chỉ thấy Bạch Hàn Phong đưa tay còn lại ra, trong lòng bàn tay đã sớm có một cây bút làm bằng lông Linh Miêu, hắn cầm bút nhúng vào trong hắc sa được chuẩn bị sẵn.

Sau khi hắn điểm một vài đồ hình lên lá bùa, trên thân bùa lập tức có một vòng phù văn sáng lên. Toàn bộ thân bùa như một khối sắt nung đỏ, nóng bỏng vô cùng.

Bạch Hàn Phong quơ tay, cầm lấy lá phù lên, xem xét rồi cẩn thận đặt vào trong túi trữ vật. Sau đó, bàn tay hắn lại khẽ huy động. Một khối vỏ cây khác lại bay ra liền lơ lửng bay tới, rơi vào trên kết ấn. cứ như vậy bằng số tài liệu đổi của tên tu sĩ Linh sư hậu kỳ kia, không ngờ hắn có thể luyện ra được mười mấy cái ảo ảnh phù.

Sau khi luyện chế phù triện xong, hắn mở hai mắt ra, thò tay vào trong túi trữ vật, lấy ra một cục đá, cục đá này hắn nhặt được trong một cái khe trước khi gặp Hi Văn.

Lúc bản thân cất nó vào túi trữ vật. hắn cũng không nghĩ nó có giá trị gì cho lắm, thế nhưng sau khi ở trong Độc Long điện, hắn đã nhận ra vật này thực sự là cái gì, chẳng qua do thời gian quá lâu rồi nên nó mới bị phong hóa như vậy.

Hắn đưa hai tay, vẽ ra một cái pháp trận, pháp trận này ở thiên vân môn thường dùng khi gặp phải loại tài liệu khó tinh luyện, lập xong, hắn ném cục đá vào đó. Sau đó hắn cũng không hề thúc giục, mà đi đến cái bàn đá âm thầm chờ đợi, để mặc pháp trận tự mình tinh luyện

Dưới hỏa diễm thiêu đốt cuồn cuộn, dân dần xung quanh cục đá hiện lên những đường vân kỳ dị, cục đá này bất chợt sáng lên hào quang màu vàng ròng, nổi bật trong ngân sắc hỏa diễm, nhưng từ đầu tới cuối không hề có vẻ sẽ nóng chảy.

Sau bảy ngày bảy đêm. Bạch Hàn Phong đã bỏ vào đó bảy viên linh thạch, để duy trì pháp trận,

Bên trong động phủ, ngân sắc hỏa diễm vẫn hừng hực thiêu đốt như trước. cục đá đã có dấu hiệu không chịu được. Phía trên đã nứt ra, một vài mảnh vụn bị phong hóa dần dần rơi xuống dưới.

Lại qua trọn vẹn một ngày, lúc này cục đá đã nứt nẻ đến mức kinh khủn. Bạch Hàn Phong mở mắt, đi ra phía trước, nắm lấy cục đá khẽ bóp một cái, những thứ bao bọc bên ngoài dưới sức mạnh của hắn lập tức vỡ vụn, trong lòng bàn tay hắn, xuất hiện một viên cầu màu bạc khong ngớt tỏa ra anh sáng, lóng lánh, phía bên trong có một con độc long đang nhắm nghiềm hai mắt, quả cầu này giống với quả cầu đang bao bọc hi văn như hai giọt nước.

Ba tháng sau.

Trong động phủ, Bạch Hàn Phong cùng Toan Nghê đang đứng trước mật thất, phía bên trong là một cái pháp trận lớn hơn cái lần trước, nó có 8 góc, mỗi góc đang để một viên linh thạch, đây là một cái tụ linh trận cơ bản, hắn tạo ra để cho toan nghê tu luyện tạm thời, cái tụ linh trận này, cứ hai ngày thì phải thay linh thạch một lần, nhưng đối với Bạch Hàn Phong thì số linh thạch đó, chỉ như muối bỏ biển,

Vào ngũ chỉ sơn, không chỉ cần phù triện, mà còn cần có yêu thú hộ vệ, mà toàn nghê chính là nhân tuyển tốt nhất, Trong khoảng thời gian ba tháng này, Bạch Hàn Phong ngoài việc luyện chế các loại linh dịch, phù chú, phần lớn thời gian đều dùng để vào thành nghiên cứu tụ linh trận dùng cho yêu thú. Hắn cũng đấu giá được mấy loại nhưng hắn vẫn không hài lòng lắm. nhưng cái tụ linh trận này khiến hắn tương đối hài lòng,

“Toan nghê lão huynh, mời”

Bạch Hàn Phong nói với toan nghê:

“Cái này tuy không nhanh hơn là bao nhưng cũng giúp huynh được một chút”

Toan nghê mở hai con ngươi rực ánh kim sắc, miệng thở gầm một tiếng, bước vào tụ linh trận, Bạch Hàn Phong thúc dục trận pháp. Thần thức bàng bạc được thả ra, xuyên thấu màn sáng kích hoạt 8 viên linh thạch

Dưới sự thao túng của tâm niệm, tụ linh trận tỏa ra hào quang chói mắt, rồi bắt đầu hoạt đồng, Hai tay Bạch Hàn Phong kết pháp quyết. Đám lửa trên pháp trận bùng lên vài lần, cột sáng kim sắc từ đó bắn ra dần biến mất. Chỉ còn lại linh lực lơ lửng, đang dung nhập vào người toan nghê. Nó hí lên một cách sảng khoái. Bạch Hàn Phong cười,

“Huynh vứ tận hưởng đi, hai ngày nữa nó mới hết tác dụng, chúng ta sẽ lên đường, vào trong ngũ Chỉ sơn, ta sẽ lại bố trí một cái khác”



Mười ngày sau

Phù triện bên ngoài động phủ bị triệt hồi. Bạch Hàn Phong bước ra khỏi đại môn, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc nhưng trong lòng ẩn ẩn sự vui vẻ. mọi sự chuẩn bị đã đều như ý muốn bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường đi ngũ chỉ sơn,

Hiện tại hắn còn một việc cuối cùng cần làm đó chính là triệt thoái khỏi Vô Danh Thành, hắn muốn rằng khi đám người Dương Khải Kỳ và Lôi Đại Cang đến đây, sẽ không bao giờ có thể tìm thấy dấu vết của hắn.

………..

Ngũ Chỉ Sơn

Ngũ Chỉ Sơn là tên gọi chung của một sơn mạch nằm cạnh Vô Danh Thành, và thật tình cờ là Vô Danh Thành nằm chắn ngang lối vào duy nhất của Sơn mạch, ba phía còn lại, gần như không có cánh nào để tiến vào, phía tây giáp với Bột Hải, là địa bàn của Giải tộc, phía nam là địa bàn của Xà Nhân, còn phía đông lúc nào cũng có một màn sương mù vây xung quanh không ai biết bên trong đó là cái gì, rất nhiều cao thủ đều một đi không trở lại,

Hơn nữa diện tích Ngũ Chỉ Sơn cực lớn, tình huống cũng hỗn loạn, ngẫu nhiên còn có có yêu thú, linh thú, ma thú xuất hiện, các con đường khác căn bản là Nhân loại không đi nổi, chỉ có thể đi qua Vô Danh thành. Xem điều này đủ thấy con mắt của những đại năng lập ra vô danh thành hiểm ác đến đâu, đặt tòa thành chẹn ngay vào họng ngũ chỉ sơn, mà ai muốn vào đều phải đóng phí tổn, trừ cấp bậc Hóa Thần trở lên, như vậy một ngày tòa thành này giàu biết bao nhiêu mà kể. chính điều này đã đã đem lại cho Vô Danh thành địa vị, chỉ là một tòa thành mà tạo thành thế chân vạc với chính đạo minh và ma thần thiên sơn.