Vô Thượng Niết Bàn

Chương 159: Bắt đầu bố trí 2



Bạch Hàn Phong đi đến trước mắt tên chưởng quầy, đưa chân dẫm mạnh lên cánh tay của hắn rồi nói:

“Ngươi vừa mới nói cái gì, quản gia của ai ta không nghe rõ”

Bị chân của Bạch Hàn Phong nghiến mạnh, tên Chưởng quầy đau đớn đến toát mồ hôi hột nhưng hắn vẫn cứng rắn:

“Đây là sản nghiệp của của quản gia phủ yêu soái Bạch Lâm lão nhân gia, ngươi đây là đang tự đi tìm đường chết”

“Ồ”

Bạch Hàn Phong giả bộ kinh ngạc:

“Cùng họ Bạch, chậc chậc, nể mặt chủ nhân ngươi cùng họ với bản thành chủ, ta có thể bớt cho ngươi số lẻ”

Vừa nói bàn chân của Bạch Hàn Phong lại dẫm xuống mạnh hơn, tiếng kêu răng rắc vang lên, cánh tay của tên chưởng quầy có mặt chuột kia, hoàn toàn bị phế, đúng lúc này, kẻ khi nãy quát kia đã phi thân xuống đại sảnh, vừa đến hắn đã quát lớn:

“Kẻ nào đám động thủ với minh hữu của tộc ta”

Tên mới đến đang định tấn công thì chợt khựng lại, ngay khi nhìn thấy rõ mặt Bạch Hàn Phong, hắn đã thầm kêu không ổn. hắn vội vã thu tay lại đồng thời cố gắng nặn ra một nụ cười:

“Bạch Thành chủ, mạnh giỏi”

Chưởng quầy nằm dưới đất ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

Thì ra này tên này không ngờ lại chính là Xích Mao con cháu của Thiên Kê Tộc, Bạch hàn phong ngày đầu đến nhậm chức, chính là va chạm với tên này, Xích Mao đã từng bị gia tộc giáo huấn, lại còn phải đến xin lỗi bạch hàn phong, hắn muốn tránh đi còn không kịp sao dám đắc tội,

Bạch Hàn Phong như cười như không quan sát Xích Mao, xem hắn muốn làm gì. Bị Bạch Hàn Phong nhìn đến toát mồ hôi

Xích Mao xoay người một cái tát vào mặt tên chưởng quầy:

“Bạch thành chủ có cái gì dặn dò, ngươi dám không làm theo sao? Bề trên đối với Bạch thành chủ kỳ vọng có thừa, ngươi có mấy cái đầu mà dám vi lệnh lão nhân gia?!”

Chưởng quầy nằm co quắp dưới đất không còn lời nào có thể nói, ánh mắt vòng vo mấy vòng, âm thầm chửi đến 18 đời của Thiên Kê tộc, ăn uống của lão bao năm lúc này lại không dám ra mặt, nhưng lão cũng không dam cứng nữa, danh tiếng ăn chơi của Xích Mao lão biết rõ, tên này còn sợ vị thành chủ này như vậy, lão tính là cái gì, thoáng chốc nặn ra gương mặt tươi cười, vội vàng lết dậy”

“- Ôi chao Thành chủ đại nhân, vì sao không nói sớm… người đâu, mau đưa tiền thuế ra... Không, lấy thêm hai phần nữa, coi như là chúng ta chúng ta chúc mừng Bạch Đại nhân, chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió!”

Bạch Hàn Phong ra hiệu bảo Ưng Lang nhận lấy sau đó bảo tên chưởng quầy, chuẩn bị mấy bàn rượu để tẩy trần cho Ưng Lang,

Ăn uống no say, Bạch Hàn Phong lại dẫn người đi nơi khác thu thuế, có vết xe đổ của người trước, kẻ nào dám không tuân, trong chớp mắt đều nôn ra tiền thuế đầy đủ, khiến đám người phủ thành chủ, nhìn thấy tiền mà sáng cả mắt, thầm nhủ trong lòng, Bạch thành chủ quả nhiên là trí dũng song toàn, đi theo ngài tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt. ×— QUẢNG CÁO —