Vô Thượng Niết Bàn

Chương 177: Bạch Diện Ly Miêu 2



Ba luồng hào quang nhoáng lên, ba con linh thú lập tức biến ảo thành hình người, con Hồ ly là nữ, còn giao long và con linh thú đen như than kia là đực, hồ ly sau khi biến ảo thành hình người thì mĩ lễ cực kỳ, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân, đều phát ra mị lực khủng khiếp;

Nữ hồ ly cất tiếng lạnh như băng nói:

“Bọn chuột nhắt các ngươi, dám sát hại linh thú, gan của các ngươi cũng thật lớn”

Chu Thường Tuân ôm quyền nói:

“Tiên tử minh giám, chúng ta không hề ra tay, mà là bọn người giải tộc kia,”

Chu Thường Tuân còn chưa nói xong thì Nam tử Giao long đã cười nhạt:

“Giải tộc, chúng ta sẽ chăm sóc bọn chúng sau, nhưng trước hết các ngươi phải chết trước đã, nhìm đám các ngươi là ta đã thấy không vừa mắt rồi”

Dã Tước nghe ra đám linh thú này có ý khinh thường thú tộc của hắn thì điên tiết, bình thường hắn vốn đã nóng tính, lúc này không hề nhịn nữa mà chỉ vào giao long mắng,:

“Ngươi là cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ là linh thú mà thôi, có gì hơn thú tộc chúng ta”

“Hỗn Xược”

Nam tử linh thú màu đen gầm lên một tiếng, rồi nói với hai đồng bọn:

“Cửu U, Hồ Phi, không cần nói nhảm với chúng, giết chết chúng đi, đã lâu ta không được ăn thịt nhân loại hắc hắc”

Lời vừa nói dứt, Nam tử đen kia đã biến mất trong không trung, đến khi hiện ra thì đã ở ngay trên đầu Chu Thường Tuân, Cửu U Giao Long thấy thế cũng nhắm chuẩn dã tước, đánh đến:

“Hắc Hắc, Bạch Vũ để cho ta tên này, còn Hồ muội, chỉ cần đứng xem là được”

Chu Thường Tuân thấy đối thủ đánh đến tận đỉnh đầu mình, thì cũng không hề chậm trễ, lão vung hai tay lên, khí tức Linh anh của lão tràn ra không hề giữ lại, trên tay lão một bên là hỏa diễm, một bên là băng tuyết bắn ra, hướng về Bạch Vũ.

Dã Tước cũng không chịu kém cạnh, lão hú lên một tiếng quái dị, rồi tay lão nắm lại thành nắm đấm, hướng ngực trái của Cửu U đánh tới,

“Uynh”

“Uỳnh”

Hai tiếng va chạm kinh khủng vang lên, bụi đất bay mù mịt, cả bốn ngươi trong lần giao thủ đầu tiên này đều bất phân thắng bại.

………..

Trong Lúc ba tộc còn đang mải mê đấu đá thì Bạch Hàn Phong đã chạy đến gần trung tâm của Đại mạc, địa đồ ghi trên ngọc giản hắn mang theo đến đây là tận, có nghĩa là từ giờ trở đi, hắn sẽ phải vừa đi vừa dò đường,

Hắn cũng không còn cách nào, Tu luyện Hỏa Thần Quyết thì chỉ chăm chỉ thôi là không đủ, còn cần phải có các loại dị hỏa tẩm bổ thân thể thì mới tiến giai được, hắn luôn nghĩ rằng, mình không đột phá được là do Hỏa thần nộ chưa tiến giai được, cho nên lần này, dù biết nguy hiểm nhưng hắn vẫn phải tiến vào, vì con đường tu luyện, hắn đành phải tiến bước,

Lúc này trước mặt hắn là một dãy núi đã khổng lồ, trên đó là từng miệng núi lửa, dung nham nóng bỏng theo đó chảy ra, mặc dù hắn có linh khí hộ thân nhưng cũng cảm thấy hơi nóng khủng khiếp, dãy núi này vô cùng kỳ dị, ở giữa là một khe núi duy nhất, như thể bị người ta dùng cái gì mà chém ra vậy, xem ra muốn có được địa hỏa vạn vạn năm thì phải đi vào đó rồi,

Bạch Hàn Phong bắt đầu tiên vào khe núi, nơi này ngoài việc âm u dị thường ra thì không hề có nguy hiểm gì, Nhưng càng như thế thì lại càng khiến hắn cảm thấy vạn phần lo lắng, trong đầu hắn nghĩ rằng con đường an toàn như vậy, hắn là đã có cường giả đi trước hắn, mọi cạm bẫy trên đường đã bị giải quyết hết rồi, nghĩ vậy, hắn lại càng thêm cẩn thận,

Xuất từ trong giới chỉ ra lãnh nguyệt, cầm chắc trong tay, hắn chậm chậm tiến tới, Thế nhưng càng đi sâu vào lòng núi hắn lại càng cảm thấy kỳ lạ, con đường này giống như chỉ mới có hắn lọt vào, không hề có dấu vết của người đi trước, vậy mà lại an toàn đến kỳ lạ, ngay cả một cái cấm chế nhỏ nhất cũng không thấy. thậm chí không thấy bất kỳ một loại sinh vật sống nào, sâu trong trung tâm của Đại Mạc nổi tiếng nguy hiểm mà lại có con đường như vậy,

Tuy nhiên là một tu sĩ tu luyện nhiều năm, Bạch Hàn Phong cảm thấy rằng, nơi này càng an toàn, phía sau kia chắc hẳn càng nguy hiểm, Hắn đi thêm chừng hơn một dặm nữa thì phía trước truyền đến tiếng huyên náo, tiếng đánh giết, có vẻ như phía trước có chuyện, phong bế hơi thở, cùng linh khí, hắn nhẹ nhàng bò đến một tảng đá nhìn ra, hắn không dám khu sử thần thức vì sợ đối phương phát hiện, đập vào mắt hắn không ngờ chính là cô nương Ngụy Yên lần trước, vẫn váy đỏ đó, vẫn đôi chân trần, lúc này từ hai tay nàng, cùng đồng bọn từng loại công pháp quỷ dị hiện ra, mà đối thủ của đám người Ngụy Yên không ngờ chỉ là một con mèo Tứ thể.