Vô Thường

Chương 482: Hàn gia làm khó dễ



Tên Hàn gia đại trưởng lão cười hắc hắc âm hiểm, lúc này mới ôm quyền nói:

- Thành chủ, lão phu muốn hỏi, câu vừa rồi của người là có ý tứ gì, phải chăng ngài thật sự muốn trục xuất thiếu thành chủ ra khỏi Bạch Đế thành?

Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung âm trầm nói:

- Đúng vậy. Bạch gia ta nhiều thế hệ chưởng quản Bạch Đế thành, Bạch Tiểu Lại thân là người kế thừa thành chủ Bạch Đế thành kế tiếp, dám tự tiện ước định chung thân với ngoại nhân, đã không còn thích hợp làm người thừa kế, cho nên ta mới trục xuất nàng, Hàn đại trưởng lão có gì muốn chỉ giáo sao?

Lời này của Bạch Nguyệt Dung đã không còn khách khí chút nào, mặc cho ai cũng nghe ra nàng đã tức giận rồi. Bất quá lời này cũng là nói cho mọi người ở đây, từ đây về sau Bạch Tiểu Lại đã không còn quan hệ gì với Bạch Đế thành, các ngươi muốn lấy Bạch Đế thành, chỉ cần ra tay với ta là được.

Hàn đại trưởng lão cười một tiếng, nói:

- Thành chủ quả nhiên có hảo phách lực, thuộc hạ bội phục, có điều thành chủ còn quên một chuyện.

- Chuyện gì?

- Tổ tiên di huấn, người bị trục xuất khỏi Bạch Đế thành, nhất định phải đem một thân sở học trả lại cho Bạch Đế thành, điểm này, chẳng lẽ thành chủ đã quên rồi sao?

Sắc mặt mọi người kịch biến, nhất là Bạch Nguyệt Dung, thân thể mềm mại run lên, đôi tay trắng nõn nắm chặt, móng tay bấm vào thịt.

Mặc dù lời nói của tên trưởng lão này không rõ ràng, nhưng Đường Phong cũng đoán được ý tứ của hắn là gì, sắc mặt âm trầm bất định.

Mấy đại gia tộc khác lắc đầu không thôi, tổ huấn này là thật, chỉ là Bạch Tiểu Lại dù gì cũng là thiếu thành chủ, cho dù Bạch Nguyệt Dung nén đau trục xuất nàng khỏi Bạch Đế thành, mọi người mở một con mắt nhắm một con mắt, không đề cập tới tổ huấn. Đối tượng của Hàn gia chính là Đường Phong, không phải là Bạch Tiểu Lại, tội tình gì phải làm khó nàng chứ? Dù sao nàng cũng bị mấy tên trưởng lão Hàn gia làm bị thương, hiện tại kinh mạch bị tổn thương, muốn chữa trị quả thực còn khó hơn lên trời.

Trong nhất thời, người của mấy đại gia tộc đều xem thường cách làm của tên Hàn gia đại trưởng lão này. Chỉ có điều nghĩ lại, thân đệ đệ của hắn chết trong tay Đường Phong.

Hiện tại hắn không thể tìm Đường Phong gây phiền toái, đành trút giận sang Bạch Tiểu Lại, như vậy sẽ làm cho Đường Phong khó chịu, đau lòng.

Mọi người suy đoán không tệ, Hàn đại trưởng lão đau lòng vì đệ đệ bị giết, tuy trong lòng có chủ ý giết Đường Phong báo thù, nhưng cừu hận trong lòng càng ngày càng tra tấn hắn, trước khi giết Đường Phong còn có thể hành hạ hắn, cớ sao lại không làm?

Hạ Thì Vũ có chút nhìn không được, tính tình Hạ gia nóng tính ngay thẳng, mở miệng nói:

- Hàn đại trưởng lão, được lợi thì tha người, hôm nay kinh mạch trong người Tiểu Lại bị tổn thương, xem như đã bị phế một nửa, ngày sau không cách nào động thủ với người khác, tội tình gì ép nàng tự phế một thân tu vi chứ?

Hàn đại trưởng lão mỉm cười:

- Đây là tổ huấn, không quan hệ với Hàn mỗ. Huống chi, kinh mạch tổn thương, cũng không có nghĩa là ngày sau không cách nào chữa trị.

- Nhưng người chớ quên, Tiểu Lại là bởi vì ba tên trưởng lão Hàn gia các ngươi làm bị thương, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?

Hạ Thì Vũ lạnh giọng hỏi.

Hàn đại trưởng lão vẫn mỉm cười:

- Lão phu nói, đây là tổ huấn.

Hắn một mực nói tổ huấn, làm cho mọi người vô kế khả thi, sắc mặt Bạch Nguyệt Dung càng thêm âm trầm, phẫn nộ không thôi, nếu không cố kỵ mình là thành chủ, hiện tại nhất định sẽ cho lão gia hỏa này đẹp mặt.

- Lão thất phu, chớ được một tấc còn muốn tiến một thước.

Đường Phong phẫn nộ quát một tiếng.

Bạch Tiểu Lại bị Hàn gia gây thương tích, Đường Phong còn không đi tìm bọn chúng phiền toái, vậy mà bọn chúng vào lúc này nhảy ra cắn ngược một cái, thận sự là làm cho người ta không thể nhịn được nữa.

- Tiểu súc sanh, người có thân phận gì chứ, dám ở trước mặt lão phu nói như vậy.

Hàn đại trưởng lão nuốt không được cục giận, trong lòng hắn vừa ý hưng phấn dị thường, hôm nay hắn đứng ra gây khó xử cho Bạch Tiểu Lại, chủ yếu muốn khích Đường Phong đứng ra, tuổi trẻ khí thịnh, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn người yêu bị phế một thân tu vi, chỉ cần có thể chọc giận hắn, làm cho hắn ra tay với mình, chính mình có thể lập tức giết hắn, báo thù cho đệ đệ.

Thành chủ nói trong Bạch Đế thành không ai được động thủ với Đường Phong, nhưng nếu Đường Phong động thủ trước, bản thân mình ra tay phản kích giết hắn, cũng không ai làm gì được hắn. Đây gọi là hồng nhan họa thủy, ai bảo hắn không biết điều, đi đắc tội những người mà mình không thể đắc tội.

- Chó ở đâu mà cắn người loạn lên như vậy, chó mà cũng xứng giảng thân phận với bản thiếu gia ta sao?

Đường Phong giận dữ, thò tay lấy đoản kiếm màu đen ra, hai cánh tay bắt đầu lay động.

Hàn Đông liếc nhìn hai tay của hắn, trong mắt lóe lên hào quang hung ác nham hiểm.

Hàn đại trưởng lão cười lạnh không thôi:

- Tiểu súc sanh, người muốn động thủ với lão phu sao? Không biết lượng sức, một ngón tay của lão phu cũng có thể bóp chết ngươi.

Hắn ước gì Đường Phong hiện tại liền ra tay với hắn, tự nhiên phải dùng lời nói hung ác, tận lực kích thích Đường Phong ra tay.

Đường Phong đang muốn đáp lời, một cánh tay giữ chặt người hắn lại, nhìn lại, chứng kiến Bạch Tiểu Lại nhìn mình lắc đầu:

- A Phong,không nên nôi giận.

Đường Phong hít sâu một hơi, chậm rãi hồi phục tâm tình của mình.

Bạch Tiểu Lại nhìn sang Hàn đại trưởng lão, lại nhìn Đường Phong, mở miệng nói:

- A Phong, nếu Lại tỷ thật sự trở thành người bình thường, ngươi sẽ bảo hộ ta chứ?

- Ta sẽ.

Đường Phong gật đầu.

- Ân.

Bạch Tiểu Lại mỉm cười hạnh phúc, chuyển mắt nhìn Hàn đại trưởng lão nói:

- Hàn đại trưởng lão đã lấy tổ huấn ra, Tiểu Lại không thể nói gì hơn, hôm nay ở trước mặt mọi người, tự phế một thân tu vi, từ nay về sau cùng Bạch Đế thành ân đoạn nghĩa tuyệt, hai bên không thiếu nợ lẫn nhau.

- Không được.

Tay Đường Phong đột nhiên bắt được mạch môn Bạch Tiểu Lại, nếu làm theo lời Hàn gia đại trưởng lão nói, kinh mạch bị hao tổn, tuy không cách nào vận công, về sau vẫn còn hi vọng chữa trị, nhưng nếu tự phế tu vi, vậy thì vĩnh viễn không cách nào chữa trị được.

- Bất tuân tổ huấn, các ngươi không thể bước ra khỏi Bạch Đế thành một bước.

Hàn đại trưởng lão hùng hổ dọa người.

- Vậy thì thiếu gia ta giết ra ngoài, giết sạch những con chó dữ cắn loạn như ngươi là được.

Đường Phong lạnh lùng nhìn Hàn gia đại trưởng lão.

Bạch Nguyệt Dung tức giận đến mức toàn thân phát run, đột nhiên nàng có cảm giác mình làm chức thành chủ này thật uất ức, người ta chỉ cần đem tổ huấn ra, là có thể làm cho nàng nhượng bộ, hiện giờ nàng rất nản lòng thoái chí. Cố tình muốn giúp muội muội của mình, nhưng lại nghĩ đến một câu của mình nói đều có thể ảnh hưởng đến vạn người trong Bạch Đế thành, cho nên không thể không nhịn xuống.

Đường Phong cùng Hàn gia đại trưởng lão nhìn nhau, ai cũng không sợ ai, tràng diện lúc này đầy sát khí.

Dương Xuân một mực ở một bên xem chuyện vui, lúc này đột nhiên mở miệng nói:

- Lời của Hàn đại trưởng lão nói không sai, tổ huấn xác thực là như vậy.