Vô Thường

Chương 522: Quyết tâm lấy mạng



Băng Long từ trên cao ập xuống, uy áp khổng lồ cùng hàn ý lạnh thấu xương khiến cho Đường Phong muốn di động cũng khó khăn. Cái đầu rồng mơ hồ tựa hồ như đang há miệng lộ ra răng nanh bên trong. Một tiếng long ngâm đột nhiên vang lên từ trong tận linh hồn của mỗi người.

Thanh âm tràn ngập uy nghiêm này nếu là người có tâm trí không kiên định chỉ sợ lập tức buông tha ý niệm ngăn cản trong đầu, mất đi lực phản kháng với một kích này.

Bởi vì ý cảnh và uy lực của một chiêu này gần như đã vượt qua đẳng cấp Thiên giai, miễn cưỡng đạt tới trình độ Linh giai, đủ để cho người khác sinh ra cảm giác sợ hãi tận linh hồn.

Nhưng trong lòng Đường Phong cũng đồng dạng có một thanh âm hò hét, nói cho hắn biết nếu không thể ngăn cản một chiêu này thì chỉ có một con đường chết!

Huống chi, Đường Phong vốn cũng là có ý kiểm tra cường độ tố chất thân thể của bản thân mạnh mẽ đến mức độ nào, một chiêu vượt qua chiêu thức võ học của Thiên giai này của Hàn đại trưởng lão đúng là hòn đá thử lửa tốt nhất.

Lúc Băng Long sắp đến trước mặt, Đường Phong khẽ quát một tiếng, đem Độc Ảnh Kiếm hoành ngang trước ngực, không thi triển bất kỳ kiếm chiêu nào, cũng không phóng thích ám khí mà đem một thân cương khí đề thăng tới cực điểm ngưng tụ bên ngoài thân hình, hình thành một đạo hộ thân cương khí vô kiên bất tồi. Độc Ảnh Kiếm cũng toả ra sương mù dày đặc xung quanh.

Chỉ trong vài sát na, Băng Long đã tới trước mặt Đường Phong, long khẩu há to cắn xuống Độc Ảnh Kiếm.

Tiếng "Rắc rắc rắc ..." liên tục vang lên, sương mù trên Độc Ảnh Kiếm lập tức bị đông kết, thân kiếm màu ngũ sắc lưu ly liền thành giống một cây băng côn.

Mượn nhờ lực lượng cường đại của thân thể bộc phát ra, Đường Phong đem Băng Long ngăn trở được một chốc lát ... mà cũng chỉ là một chốc lát thôi.

Sau khoảng khắc đó, Băng Long lại dùng tốc độ nhanh chóng lao xuống, long khẩu khổng lồ trực tiếp nuốt trọn cả Đường Phong vào trong. Long thân cực lớn và cái đuôi của nó không ngừng ép xuống, hàn băng linh khí bành trướng trùng kích khiến cả đại địa run rẩy liên hồi. Mỗi một đoạn lao xuống, thân thể Băng Long lại mất đi một đoạn hoá thành hàn băng linh khí tứ tán bay đi.

Dùng chỗ Đường Phong đứng làm vị trí trung tâm, một tầng băng dày đế nửa thước nhanh chóng hướng bốn phía lan ra, bao quanh cả khối kiến trúc bảo vệ của vào của Bạch Đế Cảnh này vào trong, triệt để biến thành một khu vực băng đống.

Đám người Hàn gia đang ngồi vận công chữa thương gần đó và mấy người đang chiến đấu với Bạch Nguyệt Dung cũng phải hoảng hốt cố gắng nhảy lên tránh sự xâm nhập của đám hàn băng linh khí này.

Qua một lúc lâu, hàn băng linh khí trong không trung mới dần tiêu tán, cả chiến trường trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ vì hiệu quả của một chiêu kinh thiên vừa rồi.

Ở trung tâm công kích của một chiêu này có một toà băng điêu hình người lẳng lặng đứng đó, đưa mắt nhìn lại thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan tinh xảo cùng với trường kiếm trên tay của Đường Phong trong lúc phòng ngự.

- Có thể chết dưới một chiêu này, cũng coi như là phúc khí của ngươi!

Hàn đại trưởng lão sắc mặt đỏ bừng, đưa mắt nhìn toà băng điêu nói. Vừa dứt lời hắn không nhịn được ho khan liên tục, thân hình thất tha thất thểu lay động vài bước suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất.

Dùng cảnh giới của hắn hiện tại mà cưỡng ép thi triển ra một chiêu có uy lực gần với Linh giai như vậy cũng đã rút sạch toàn bộ cương khí của hắn. Một chiêu Băng Long thăng thiên này hắn chưa từng thi triển qua bao giờ, nhưng lúc này vì muốn nhanh chóng giết Đường Phong nên hắn mới phải thi triển ra.

Một chiêu này uy lực cường đại, yêu cầu cũng rất cao vượt quá khả năng tưởng tượng của Hàn đại trưởng lão, do vậy hắn mới có tình cảnh bị tổn thương như hiện tại.

Bất quá, rất đáng giá. Hàn đại trưởng lão thầm mừng không thôi. Cho dù hiện giờ bản thân hắn không còn lực chiến đấu, ngay cả Địa giai cao thủ cũng có thể xử lý hắn lúc này nhưng mà sau khi xuất ra một chiêu kia, hắn chẳng những đã đem Đường Phong diệt sát hơn nữa lĩnh ngộ đối với cảnh giới Linh giai lại tiến thêm một bước.

Thậm chí có thể nói, Hàn đại trưởng lão bây giờ rất tự tin cho dù không mượn dùng Bạch Đế Ấn hỗ trợ hắn cũng có thể trong lúc sinh thời tấn chức Linh giai.

Chẳng qua chỉ là thi triển một chiêu ẩn hàm ý cảnh Linh giai mà có thể thu được lợi ích lớn như vậy! Chừng này tiêu hao thì có là gì? Nếu như có thể lập tức tấn chức Linh giai hắn cũng dám nguyện ý cứ hai ba ngày lại thi triển chiêu kia một lần!

- Đại trưởng lão đại phát hùng uy!

Trầm mặt một lúc lâu, một tên trưởng lão Hàn gia mới nói ra được những lời này. Một chiêu vừa rồi cũng khiến bọn họ có thu hoạch không nhỏ. Với lại trong gia tộc mình có một cao thủ như vậy ai có thể không vui mừng? Cho nên hắn vỗ mông ngựa một cái cũng không có gì đáng nói.

- Đường Phong!

Bạch Nguyệt Dung trở nên ngốc trệ, kinh ngạc nhìn về bức băng điêu hình người kia, trong lòng vô cùng bấn loạn không biết phải làm gì mới tốt.

Đường Phong nếu đã chết, Bạch Tiểu Lại chỉ sợ cũng không muốn sống nữa, hôm nay Bạch Đế Thành coi như đã bị người Hàn gia sơ bộ cướp được rồi, ngày sau chỉ còn một mình nàng lẻ loi thì còn ý nghĩa gì nữa?

Huống chi Hàn gia chắc gì đã buông tha cho nàng?

Thế nhưng, vừa nãy không phải hắn nói sẽ có người tới cứu viện sao? Trước khi chiến đấu bắt đầu không phải hắn truyền âm nói như vậy sao? Người cứu viện đâu? Chạy đi đâu rồi?

- Bạch nha đầu, ngươi còn có cái gì để dựa vào nữa sao?

Hàn đại trưởng lão tuy giờ phút này cũng đã là nỏ mạnh hết đà nhưng dù sao cũng là cường giả bậc nhất cho nên không thể đánh mất phong độ được. Hắn xoay người lẳng lặng nhìn Bạch Nguyệt Dung, trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi đã nắm chắc trong tầm tay.

- Đừng chống cự nữa, ngươi là người Bạch gia, lão phu sẽ không giết ngươi, chỉ là ...

- Chỉ là sau này không được ra khỏi Bạch Đế Thành một bước, đúng không?

Bạch Nguyệt Dung lạnh lùng cắt ngang lời Hàn đại trưởng lão.

- Ngươi đã hiểu thì tốt rồi!

Hàn đại trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu.

- Si tâm vọng tưởng, ngươi hôm nay giết hắn thì sẽ có người tới thay hắn báo thù. Dừng thực lực của người kia, chỉ là một cái Hàn gia như ngươi cũng không khác gì con sâu cái kiến!

Bạch Nguyệt Dung nghiêm mặt nói.

Sắc mặt Hàn đại trưởng lão lập tức biến sắc, trong đầu hắn lại hiện lên hai chữ Đường Môn, nhưng hắn lại không biết người trong lời nói của Bạch Nguyệt Dung lại là một người khác thuộc một thế lực khác.

Hắn tuy kiệng kỵ nhưng cũng chỉ có thể hung ác nói:

- Nếu đã như vậy, thì hôm nay ngươi cũng chỉ có con đường chết, chỉ cần ngươi chết thì mới bảo đảm tin tức không lọt ra ngoài!

Hàn đại trưởng lão đang muốn ra lệnh cho đám Hàn gia cao thủ liên thủ đánh chết Bạch Nguyệt Dung thì bên tai lại đột nhiên truyền tới một tiếng "Răng rắc" rất nhỏ.

Đây là thanh âm gì? Hàn đại trưởng lão nghi hoặc xoay người lại thì thanh âm kia liền biến mất không thấy nữa. Hắn tập trong thính lực lắng nghe nhưng cũng không phát hiện điều gì bất thường, chẳng lẽ ta mất sức nhiều nên bị ù tai? Hàn đại trưởng lão không nhịn được lắc lắc đầu tự giễu bản thân quá mẫn cảm. Nhưng ngay lúc này tiếng răng rắc như vừa nãy lại vang lên.