Vô Thường

Chương 785: Bạch hổ



Lại tiếp tục đi sâu vào trong hơn một canh giờ, tốc độ của hai người hiện tại cũng không nhanh, thế nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, Đường Phong cũng tính toán ra được ít nhất đã xâm nhập bên trong sơn động đến hai ba mươi dặm đường rồi.

Càng tiến vào sơn động càng lúc càng lớn, vốn chỉ có chục trượng, hiện tại lại có đến hai ba mươi trượng, mức độ nồng nặc của linh khí càng rõ nét hơn, linh khí chảy xuôi quanh thân dĩ nhiên có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tựa như một mảnh hơi nước, tràn đầy toàn bộ sơn động.

- Hú...

Bỗng nhiên, từ sâu trong sơn động truyền đến một tiếng thú rống, tiếng rống rất lớn, phát điếc tai, cả sơn động đều trở nên run rẩy, trên vách đồng càng liên tục có đá vụn tróc ra rơi xuống.

Trong lòng Đường Phong khẽ động, bất giác ngừng lại bước chân.

Giữa lúc hắn đang nghi ngờ có phải có linh thú xông ra từ bên trong, Thượng tiền bối lại mỉm cười nói:

- Nó có chút không thích người lạ, không cần sợ!

Trong đầu Đường Phong đầy mơ hồ, thực sự không nghĩ ra tại sao có linh thú tồn tại ở nơi đây, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Thượng tiền bối, giống như linh thú này là hắn nuôi vậy.

Tiếp tục đi về phía trước, khi sơn động mở rộng đến hơn ba mươi trượng, Đường Phong nhìn sự biến đổi của con đường phía trước, không nhịn được trố mắt ra nhìn.

Hắn phát hiện mình đã đi đến tận cùng sơn động, mà không gian ở tận cùng sơn động lớn đến khoa trương, không gian này hình dáng nửa cung hình tròn, phảng phất một cái bao chụp bao phủ lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại, cự ly khoảng chừng mười trượng bên ngoài, bề rộng càng làm Đường Phong sửng sốt cứng lưỡi. Theo Đường Phong tính toán sơ sơ, không gian ở đây ít nhất cũng khoảng trên dưới mười dặm.

Tiếp theo càng làm cho Đường Phong giật mình, trong khoảng khoang gian này, có một con hổ màu trắng to lớn kỳ cục đứng ở đó. Toàn thân con hổ này trắng muốt, tản ra linh khí ngập trời, một thân trong suốt như ngọc, đẹp đẽ vô cùng.

Nhưng cho dù như vậy, Đường Phong vẫn cảm thấy một loại áp lực không thể chống đối sinh ra từ trên người nó.

Cũng không có gì lạ, nó thực sự quá khổng lồ. Thân thể to lớn tráng kiện chiếm mất hơn một nửa không gian, thân cao ít nhất cũng đến hai mươi trượng, thân dài ba bốn mươi trượng, cái đuôi to lớn của nó vung vẩy phía sau, đưa qua đưa lại tùy ý cũng làm cho người ta cảm giác bên trong ẩn chứa một loại bạo lực mỹ cảm. Đường Phong không kìm lòng nổi, thầm nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cảm thấy biển cuộn sóng gầm.

Đây rốt cuộc là linh thú gì? Vì sao hình thể lại to lớn như vậy?

- Uống...

Phảng phất cảm thụ được ánh mắt của Đường Phong, con hổ trắng như tuyết quay về phía Đường Phong gầm rú một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống, nhè nhẹ cọ đầu vào người Thượng tiền bối.

Tình cảnh nhìn qua có chút đáng sợ, mấy cái răng nanh trong suốt của con hổ to lớn thò ra ngoài miệng, mỗi một cái răng nanh đều lớn gấp bội so với Thượng tiền bối, cử động vô cùng thân thiết này giống như đang làm nũng để cho Đường Phong như được mở mang tầm mắt rồi, âm thầm sợ hãi lão hổ chỉ cần hé miệng ra, sẽ nuốt chửng mất Thượng tiền bối.

Cũng may chuyện như vậy không có phát sinh, Thượng tiền bối mỉm cười vỗ vỗ cằm lão hổ, lão hổ nhắm lại con mắt hưởng thụ, di chuyển một nửa thân thể, nằm ở trên mặt đất, đuôi cọp to lớn cuốn lấy Thượng tiền bối.

Thượng tiền bối cũng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tiến hành vận công.

Đường Phong lẳng lặng ngồi chờ một bên, cũng không dám quấy rối, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đuôi của cự hổ, dĩ nhiên phóng xuất ra linh khí dùng mắt thường cũng có thể thấy được, mạnh mẽ tiến vào trong thân thể Thượng tiền bối, chỉ chốc lát sau, sắc miền Thượng tiền bối liền khôi phục không ít.

Đây là công pháp gì? Dĩ nhiên có thể tu luyện cùng linh thú, Đường Phong nhìn không chớp mắt, trực giác nói cho hắn biết, lần này quả thật là được mở mang kiến thức rồi.

Không cần đề cập đến công pháp thần kỳ của Thượng tiền bối, chỉ riêng lão hổ to lớn này, Đường Phong cũng chưa bao giờ nghe nói qua. Trên đời này làm gì có linh thú nào to lớn như vậy? Con linh thú này nếu đi ra ngoài, sợ rằng ngay cả Linh Giai thượng phẩm cũng không phải đối thủ của nó.

Nhìn đi nhìn lại, Đường Phong phát hiện thấy một chuyện vô cùng kỳ quái, đó là trên đuôi lão hổ có một đoàn linh khí đọng lại, lúc đầu Đường Phong còn tưởng mình bị hoa mắt, nhưng cẩn thận nhìn lại, đúng là linh khí đọng lại thành một đoàn to bằng bằng tay.

Đoàn linh khí bằng nắm tay này lúc đầu chỉ là một đoàn sương mù, thế nhưng đần dần dĩ nhiên trở thành hình thái giống cự hổ, trở nên trong suốt.

- Xoạch...

Một tiếng vang nhỏ, Đường Phong cảm giác muốn tự vả vào miệng mình rồi.

Rõ ràng hắn nhìn thấy đoàn linh khí kia, dĩ nhiên biến thành hình dáng một khối linh thạch, từ đuôi cự hổ rơi xuống dưới.

Điều này sao có thể? Đường Phong dùng sức xoa xoa con mắt, sau đó nhìn lại, xác thực trên mặt đất có một khối linh thạch! Để nghiệm chứng xem phán đoán của mình đúng hay sai, Đường Phong đưa tay hút khối linh thạch đó qua. Để ở trước mắt tỉ mỉ kiểm tra, trước sau vẫn không dám xác nhận, tuy rằng nhìn rõ ràng trong mắt, nhưng tất cả nhưng điều này quá mức tưởng tượng rồi.

- Không cần đoán, trên tay ngươi chính là một khối linh thạch, linh thạch trung cấp!

Tiếng nói của Thượng tiền bối truyền tới, Đường Phong giương mắt nhìn lên, chỉ thấy không biết lúc nào hắn đã mở mắt, khí tức và hô hấp đã bình ổn trở lại.

- Tiền bối, đây là có chuyện gì xảy ra?

Đường Phong khiêm tốn thỉnh giáo.

- Ngươi đi qua đây.

Thượng tiền bối vẫy vẩy tay gọi Đường Phong.

Đường Phong đi qua, ngồi xuống trước mặt Thượng tiền bối.

Lúc này Thượng tiền bối mới mở miệng nói:

- Thời gian của ta còn lại không nhiều, chỉ có thể nói ngắn gọn. Ta sẽ cố gắng giải thích rõ ràng những nghi hoặc trong lòng ngươi, hiện tại có vấn đề gì cứ việc hỏi.

- Linh thạch này tại sao lại có? Nó lại là cái gì?

Đường Phong nhìn linh thạch trung cấp trên tay, lại chỉ chỉ vào lão hổ to lớn đang nằm dưới đất.

Thượng tiền bối cười một tiếng, nói:

- Linh thạch tự nhiên là do linh mạch sản xuất ra, ngươi vừa nhìn thấy là quá trình tạo thành của linh thạch, hẳn là ngươi sẽ không đoán được nó là cái gì, đúng không?

Khóe miệng Đường Phong co quắp một chút, yếu đuối nói:

- Ý của tiền bối là muốn nói, con bạch hổ này là “ Linh Mạch?”

Thượng tiền bối khẽ gật đầu:

- Không sai, nó là linh mạch ở đây!

Nhận được đáp án khẳng định của Thượng tiền bối, thiếu chút nữa Đường Phong sụp đổ rồi. Trước kia, nhiều lần hắn tưởng tượng rốt cuộc Linh Mạch có bộ dáng như thế nào, đáp án lý tưởng nhất là giống như mạch khoáng, nằm ở tận sâu trong lòng đất, bị người khai thác ra ngoài để cung cấp cho người tu luyện sử dụng.

Thế nhưng hiện tại Thượng tiền bối lại nói cho hắn, rõ ràng trước mặt đầu lão hổ này, thân thể ngoại trừ lớn một chút, linh khí ba động cường đại hơn một điểm, cùng linh thú khác không chênh lệch mấy lại chính là Linh Mạch. Làm sao mà Đường Phong có thể chịu Được?

Loại chuyện tình vô căn cứ này, đổi lại là người khác nói, khẳng định Đường Phong sẽ cười nhạo. Nhưng lời này là Thượng tiền bối nói ra, hắn chính là người thủ hộ linh mạch ở đây, lời nói của hắn chính là uy quyền.

- Nói chính xác hơn, nó là hóa thân của Linh Mạch!

Thượng tiền bối biết nhất thời trong lòng Đường Phong khó có thể tiếp thu, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Linh mạch cũng chia ba bảy loại, linh mạch tốt một chút sản xuất linh thạch cũng tốt, linh mạch kém hơn thì linh thạch sản xuất ra sẽ ít hơn. Nếu muốn phân chia rõ ràng, linh mạch chia làm hai loại, Hoạt Mạch và Tử Mạch! Linh mạch ở đây là Hoạt Mạch, nó có thể biến hóa thành bộ dáng mà ngươi thấy trước mặt, cũng có thể rời khỏi chỗ này, đi địa phương khác trú thân. Muốn nó đến sản xuất linh thạch, đầu tiên phải hàng phục nó mới được. Về phần tử mạch, liền giống như mạch khoáng, chôn dấu ở một địa phương, đợi người nào hữu duyên đi khai thác. Đừng xem hình thể hiện tại của nó nhỏ như vậy, nếu nó thực sự biến ra chân thân, có thể lấp đầy toàn bộ sơn động lúc chúng ta đến.

Đường Phong cảm thấy thật kinh sợ, sơn động này rộng hơn mười dặm, có thể tưởng tượng linh mạch này lớn như thế nào. Nếu như tập trung khai thác linh thạch, có trời mới biết chữ số của nó.

Thượng tiền bối vỗ vỗ đuôi cự hổ, tiếp tục mở miệng nói:

- Linh mạch ở đây hình dáng chỉ là con hổ, còn lâu mới bằng linh mạch tối cao, cho nên nhiều năm trôi qua mới sản xuất được một khối đỉnh cấp linh thạch. Đó là một khối phần thưởng mấy ngày trước cấp cho gia tộc đại bỉ. Đứng phía trước nó còn có Sinh Mạch càng cao cấp hơn, nhưng có thể thấy được hay không còn phải nhìn cơ duyên của ngươi.

Khối linh thạch đỉnh cấp kia còn đặt trong không gian mị ảnh của Đường Phong, vẫn chưa kịp sử dụng. Bất quá hiện tịa cuối cùng Đường Phong cũng hiểu rõ vì sao Thượng tiền bối thủ hộ linh mạch, lại không cần dùng linh thạch để tu luyện.

Linh mạch ở ngay bên cạnh hắn, thủ hộ linh mạch để tu luyện, so với dùng linh thanh đẳng cấp nào cũng tốt hơn nhiều.

Giải quyết nghi hoặc thứ nhất trong lòng, Đường Phong lần thứ hai mở miệng hỏi:

- Xin hỏi tiền bối người là ai? Vì sao vẫn thủ hộ linh mạch này?

Thượng tiền bối là cao thủ Linh Giai trung phẩm, sắp tới gần Linh Giai thượng phẩm, cao nhân như thế này nếu xuất thế, nhất định có thể trở thành bá chủ một phương. Thế nhưng hắn không làm vậy, mấy trăm năm như một, luôn thủ hộ tại đây, lần rời đi gần nhất cũng đã cách hơn trăm năm trước. Phẩm đức của Thượng tiền bối không kẻ nào dám nghi ngờ, thế nhưng Đường Phong nghĩ điều này cũng không quan hệ tới phẩm đức, mỗi người đều có một nguyện vọng, nếu như không có nguyên nhân đặc thù nào, ai lại chấp nhận liên tục thủ hộ tại chỗ này mấy trăm năm?

Thượng tiền bối cười ha hả một tiếng, suy nghĩ một lát mới nói:

- Tiểu tử, vấn đề này ngươi hỏi khó ta rồi!

- Nếu là tiền bối không tiện nói, vậy thì coi như vãn bối chưa từng hỏi.

Đường Phong cảm thấy hơi xấu hổ, hắn cũng không cố ý rình mò bí mật của người khác, chỉ là hiếu kỳ nên mới hỏi.

- Không sao!

Thượng tiền bối hơi khoát tay áo:

- Tuy rằng ta không thể nói cho ngươi biết vì sao ta vẫn thủ hộ tại chỗ này, thế nhưng ta có thể nói cho người biết thân phận của ta.

Đường Phong ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe.

- Tiểu lão nhi chính là người thủ linh.

Ngữ khí của Thượng tiền bối có chút trầm trọng, giống như ba chữ người thủ linh là một đạo xiềng xích vô hình đối với hắn.

- Người thủ linh?

Đường Phong nghi hoặc.

- Chính là ý nghĩa mặt ngoài của từ đó, người thủ hộ linh mạch.

Thanh âm Thượng tiền bối có chút nhỏ nhẹ, Đường Phong phải hết sức chăm chú mới nghe được rõ ràng.

- Người thủ linh giống như tiểu lão nhi, toàn bộ Đại lục Thiên Cương còn có mười vị, cũng không biết bọn họ còn tồn tại trên đời hay không.

- Bất quá mặc dù bọn họ chết đi, chỉ sợ cũng đã tìm thấy truyền nhân, điểm này thật ra không cần lo lắng.

- Còn có người thủ linh khác?

Đường Phong ngạc nhiên. Thực lực của Thượng tiền bối kinh khủng như thế nào, hắn cũng đã kiến thức qua, bản thân là Linh Giai trung phẩm đã có năng lực liều mạng cùng bốn vị cao thủ Huyết Vụ Thành, nếu không phải bởi vì bị đánh lén, chỉ sợ cũng sẽ không lật thuyền trong mương. Vậy thì người thủ linh khác có thực lực giống như Thượng tiền bối hay không?

- Ừ, chúng ta đều thủ hộ linh mạch một phương, không cho linh mạch khô kiệt, tuy rằng tiểu lão nhi cũng biết một ngày nào đó linh mạch sẽ khô kiệt, có thể kéo dài được ngày nào biết ngày đó, cho nên mười năm các đại gia tộc của các ngươi mới có cơ hội phân chia linh thạch một lần. Nếu thực sự để cho những người đó thỏa thích đào bới, phỏng chừng linh mạch này cũng đã bị phá hủy.

Lời này của Thượng tiền bối nói toạc ra tính ích kỷ của con người, để trong lòng Đường Phong cũng cảm thấy xấu hổ.

- Tiền bối, sẽ có hậu quả gì khi linh mạch bị khô kiệt?

Đường Phong đã lờ mờ cảm thấy ẩn ý trong lời nói của Thượng tiền bối.

Thượng tiền bối cười khổ một tiếng:

- Thập mạch khô kiệt, thiên hạ đại loạn!

Đến lúc đó, Đại lục Thiên Cương không còn là Đại lục Thiên Cương! Vô số cao thủ xuất thế, trong nháy mắt liền có thể đồ thán sinh linh.

- Cao thủ ở đâu?

- Cao thủ đến từ bên ngoài Đại lục Thiên Cương. Thế giới này cũng không đơn giản như ngươi thấy trước mắt, còn có nhiều địa phương mà ngươi chẳng bao giờ nghe nói qua.

Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Đường Phong:

- Tiền bối, ta nghe nói trên đại lục đã có rất nhiều linh mạch bị khô kiệt rồi. Sở dĩ Huyết Vụ Thành ra tay với chúng ta, chính là bởi vì tài nguyên tu luyện của bọn họ bị thiếu.

Không đề cập tới chuyện khác, chỉ riêng hiểu biết của Đường Phong, thì đã có một chỗ Linh Mạch Chi Địa bị hủy.

Băng Hỏa Đảo! Nơi này tuyệt đối là một chỗ Linh Mạch Chi Địa, chỉ là bởi vì hấp thụ hỏa tinh và tuyết tủy, địa phương kia đã biến mất không thấy.

- Ta biết, việc này là không thể tránh khỏi, đã qua mấy trăm năm rồi, cái gì đến cũng sắp đến. Thế nhưng những người thủ linh như tiểu lão nhi đây cho dù có một mực cố gắng nỗ lực kéo dài, khả năng cũng chỉ có thế.

- Có thể nói cho vãn bối biết thêm một chút về phương diện này?

Đường Phong vội vàng hỏi tiếp, tuy rằng hắn biết kiến thức của mình cũng không phong phú, nhưng chuyện tình Thượng tiền bối nhắc đến quá mức mơ hồ rồi.