Vô Thường

Chương 793: Lên hay không lên



- Hừ hừ! Chẳng lẽ còn muốn ta nói rõ sao? Ngươi lừa ta cái gì chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ ràng?

Đường Phong liên tục cười nhạt.

Chung Lộ sửng sốt một chút, cúi đầu, lại giương lên mí mắt sợ hãi nhìn Đường Phong, ôn nhu nói:

- Nguyên lai ngươi đã biết rồi?

- Lúc đầu không biết, nhưng hôm nay đã biết, ta vô cùng chán ghét loại nữ nhân thích lừa gạt người khác như ngươi!

Đường Phong vừa nói hết câu, vành mắt Chung Lộ đã đỏ hoe.

Có phải quá nặng lời? Thôi mặc kệ nàng ta. Đường Phong cũng phiền muộn vô cùng, vốn tính vội vã chạy về Đường Gia Bảo, để người nhà không cần phải lo lắng cho chính mình, không ngờ hết lần này đến lần khác Chung Lộ lại che giấu tin tức nàng đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, để hắn vô duyên vô cớ ở chỗ này chậm chạm mất thời gian mấy ngày.

Nàng xác thực đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, nếu không không có khả năng an toàn ly khai sơn động này. Cũng không biết nàng tu luyện thành công lúc nào.

- Xin lỗi, không phải ta cố ý giấu ngươi... Chỉ là nếu như ngươi biết tin tức này, khẳng định ngươi sẽ rời đi. Ta chỉ muốn cho ngươi ở bên cạnh ta thêm vài ngày.

Chung Lộ điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Phong, tự nhiên bật khóc, khóe mắt đỏ bừng.

- Ngươi vừa đi, ở đây cũng chỉ còn một mình ta.

Nghe Chung Lộ nói, trong lòng Đường Phong có bao nhiêu tức giận nháy mắt tan thành mây khói. Để một nữ nhân thủ linh mấy năm, mười năm, thậm chí vài chục năm, cách làm này đúng là có chút tàn nhẫn, chính bởi vì loại cô đơn tịch mịch như thế này nên Đường Phong mới không muốn làm người thủ linh. Chung Lộ giấu diếm mình nàng đã tu luyện đến Linh Quyết một tầng cũng không có gì đáng trách, đây cũng không phải lỗi lầm gì quá đáng, chỉ là nàng đùa giỡn mình có điểm lòng dạ hẹp hòi.

- Đột phá tầng thứ nhất lúc nào?

Đường Phong thay đổi sắc mặt, mở miệng hỏi.

- Chính là năm ngày trước mà thôi!

Chung Lộ lau đi nước mắt trên mi, tự giễu nói :

- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện.

Năm ngày trước, nói cách khác nàng tu luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất Linh Quyết hao tổn một tháng hai mươi ngày, nhiều hơn mình phân nửa thời gian. Tư chất và ngộ tính là do trời định, thật đúng là cưỡng cầu không được.

- Hiện tại ngươi muốn đi sao?

Chung Lộ chờ mong nhìn Đường Phong.

Tuy Đường Phong có chút không đành lòng, đang suy nghĩ xem liệu để nàng làm người thủ linh có phải là lựa chọn chính xác hay không. Một lúc sau, Đường Phong mới gật đầu:

- Uh!

Tuy rằng Chung Lộ sớm đoán được câu trả lời của Đường Phong, nhưng lúc nghe được thân thể vẫn nhẹ nhàng run rẩy một chút.

- Chung Lộ!

Sắc mặt Đường Phong nghiêm túc nói :

- Cho ngươi lựa chọn một lần cuối cùng, một là tiếp tục làm người thủ linh, hai là theo ta đi, ta phế bỏ tu vi của ngươi, từ nay về sau ngươi chỉ có thể là một ngươi bình thường.

Công pháp của người thủ linh không thể truyền ra ngoài, đây cũng là Đường Phong thực hiện nguyện vọng của Thượng tiền bối, nếu là Chụng Lộ lựa chọn đi cùng hắn, nhất định phải phế bỏ tu vi.

Sắc mặt Chung Lộ vui vẻ, chợt lại trở nên buồn bã.

Đường Phong lẳng lặng chờ đợi một lúc lâu, Chung Lộ mới ngẩng đầu nói :

- Ta ở lại.

- Không muốn làm một người bình thường sao?

Đường Phong khẽ cười một tiếng, Chung Lộ lựa chọn như vậy cũng hợp lý, không ai nguyện từ bỏ tu vi mình vất vả tu luyện vài chục năm mới có được.

Chung Lộ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là âm thầm cười khổ một tiếng.

- Đã như vậy, cáo từ!

Đường Phong không muốn dây dưa níu kéo, nếu Chung Lộ tu luyện tới tầng thứ nhất Linh Quyết, liền có thực lực bảo vệ mình, tự nhiên hắn cũng không cần thiết phải ở lại chỗ này.

- Chung Lộ, có điều này ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đã đáp ứng làm người thủ linh, vậy hãy thực hiện trách nhiệm của ngươi, nếu như có một ngày nào đó phát hiện ngươi dùng Linh Quyết làm xằng làm bậy, đừng trách ta trở mặt.

Trước khi đi, Đường Phong còn bỏ lại một câu nói, lúc này mới xoay người rời khỏi.

- Đường Phong!

Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên Chung Lộ từ phía sau hô to.

Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ là liếc mắt một cái, toàn thân liền cứng đờ.

Một đôi mắt câu hồn đoạt phách tản ra mị lực vô tận, làm lung lay thần hồn của Đường Phong. Trong nháy mắt, Đường Phong liền cảm giác thấy chóp mũi có một loại làm cho toàn thân cảm thấy hưng phấn tê dại, phảng phất như hàng nghìn vạn đôi tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve chính mình, làm cho người ta không thể cự tuyệt, không thể tự kiềm chế, chìm đắm thật sâu vào trong khoái cảm.

Sắc mặt Chung Lộ kiều diễm ướt át, làn môi đỏ thắm tỏa ra sáng bóng mỹ lệ giống như viên hồng ngọc tuyệt đẹp, đầu lưỡi đỏ tươi hơi lộ ra, cảm giác phong tình vạn chủng lại mang theo một chút ngượng ngùng và thánh khiết.

Mị Công!

Công pháp Chung Lộ tu luyện vốn là mị công, bằng không cũng không phát triển xinh đẹp như thế.

Chỉ có điều nàng cũng biết muốn dùng mị công để đối phó Đường Phong là điều không thể, sở dĩ dáng dấp hiện tại Chung Lộ biểu hiện ra chỉ là thần thái mị lực tự nhiên của nàng kích động mị công phản ứng một cách không chủ động mà thôi.

Đường Phong cũng không vận công chống đối, hắn phát hiện Chung Lộ không có bất luận ác ý gì đối với hắn.

Đôi tay nhỏ bé của Chung Lộ chậm rãi di chuyển hướng bên hông, đầu cúi xuống, cổ họng trắng nõn mê lòng người. Nhẹ nhàng đưa tay về sau lưng cởi ra, sau đó nâng lên, một tiếng vang khẽ phát ra, một kiện y phục đỏ thẫm trên người rơi xuống mặt đất.

Dáng người hoàn mỹ như điêu luyện, sắc sảo và tinh tế, vóc người đẫy đà không che dấu chút hiện ra trước mặt Đường Phong. Cái yếm màu hồng không che đậy nổi đôi nhũ phong cao vót, bộ ngực tròn trịa, bên trên còn như ẩn như hiện lộ ra hai điểm nho nhỏ màu hồng nhạt. Quần lót màu hồng, mang theo một chút rụt rè, làm cho người ta không kìm lòng được xuất hiện xung động muốn xé nát tất cả.

Vóc người Chung Lộ hoàn hảo, dù sao thân là Thiên Giai thượng phẩm, quanh năm tranh đấu cùng người khác, cả người không một vết sẹo lồi lõm, lại càng không phải là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời, địa phương nên lớn thì rất lớn, chỗ nào nên nhỏ cũng rất nhỏ, da thịt sáng bóng như sương như tuyết, từng tảng lớn lộ ra bên ngoài không khí.

Hết lần này tới lần khác, bây giờ Chung Lộ còn bày ra một tư thái làm người ta muốn phun máu mũi, nàng tựa như một cô khuê nữ, hai chân khép chặt, hô hấp trở nên dồn dập, một tay che ở giữa hai chân, một tay che ngực, che lại xuân quang vô cùng vô tận.

Không khí trong sơn động trở nên kiều diễm, ngay cả linh mạch bạch hổ cũng phấn chấn rống lên một tiếng.

Đường Phong chỉ cảm thấy máu mũi sắp phun ra, ngay cả hơi thở đều trở nên nóng hổi.

Chung Lộ không nói một lời, cúi đầu đứng tại đó, cởi ra quần áo của mình lẳng lặng chờ đợi, thân thể có chút run run.

Đường Phong không phải loại ngu ngốc, tự nhiên biết nàng đang làm gì. Nhất thời trong lòng bối rối vạn phần.

Lên hay không lên? Đây là một vấn đề vô cùng lớn!

Lại nói tiếp, mấy năm nay Đường Phong du lịch trên giang hồ, có rất nhiều lần diễm ngộ hiện ra trước mặt hắn, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, hắn cố gắng kìm nén được. Một phần là vì chính mình không muốn mang theo nhiều trách nhiệm, một phần không muốn những người yêu mình đau lòng.

Thế nhưng hiện tại đối mặt Chung Lộ, Đường Phong lại không biết phải nói làm sao cho phải. Lấy định lực của hắn, tự nhiên có thể khắc phục cảm giác dụ dỗ trước mắt, nhưng tình huống hiện tại, mình còn có thể đi sao?

Chung Lộ vẫn đứng yên ở đó, thấy một lúc lâu Đường Phong vẫn không động tĩnh, thân thể càng run rẩy kịch liệt, vẻ mặt trở nên buồn bã.

Trong lúc nàng cho là nguyện vọng cuối cùng cũng không thể thực hiện, Đường Phong lại chậm rãi bước từng bước về phía nàng.

- Ai!

Đường Phong đi tới trước mặt nàng, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng nói:

- Tội gì phải khổ như vậy?

Nước mắt Chung Lộ rơi như mưa, vươn hai tay, ôm thật chặt thắt lưng Đường Phong, đầu giấu ở trong ngực Đường Phong, thấp giọng nỉ non nói :

- Ta chỉ nghĩ cho bản thân mình lưu lại một chút kỷ niệm, để chính mình còn dũng khí tiếp tục sống sót.

- Ta biết!

Đường Phong sờ đầu nàng, vung tay lên, trên mặt đất nhiều hơn vô số kiện quần áo, trong tiếng thét lớn của Chung Lộ, Đường Phong ôm nàng thật chặt, chậm rãi đẩy nằm ngửa trên mặt đất.

Chậm rãi cởi ra chiếc yếm hồng và tiểu khố, làm cho sự thanh xuân mỹ mạo hoàn toàn bại lộ trong không khí, toàn thân Chung Lộ đỏ hồng, nhẹ cắn bờ môi, đôi mắt như mặt nước mênh mộng gợi tình.

Đường Phong thuần thục cởi hết quần áo của mình.

- Ta tới!

- Uhm!

Chung Lộ nhắm lại hai mắt.

Trong khoảng khắc tiến vào trong, ba hồn bảy vía của Đường Phong đều thiếu chút nữa bay mất. Hắn cảm giác chính mình giống như đang tiến vào quán mật, loại cảm giác ly kỳ, thoái mái này chưa bao giờ được thể nghiệm qua.

Trong sơn động xuân tình tràn ngập, hơi thở mê loạn phiêu tán xung quanh.

Ba ngày sau, hai vành mắt Đường Phong thâm quầng, hốc mắt trũng xuống, thất tha thất thiểu đứng lên, lầm lũi tự giác mặc y phục vào.

Chung Lộ từ phía sau ôn nhu ôm chặt hắn, Đường Phong khẩn trương xua xua tay :

- Đừng, đừng lại gần, không đùa nữa!

- Hi hi…

Chung Lộ phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, cười làm cho dục hỏa trong người Đường Phong tăng vọt.

Trong ba ngày này, hai người quan hệ vô số lần, rốt cuộc Chung Lộ cho Đường Phong biết như thế nào mới là phóng đãng, các loại tư thế, các loại chiêu thức ồ ạt kéo đến, Đường Phong quả thực muốn bổ đầu nàng ra, xem trong não có phải toàn những thứ như vậy.

Những thứ này, tất cả đều không thể kiến thức được từ chỗ mấy người Lại tỷ.

Nhìn mặt của Chung Lộ, Đường Phong cảm giác giống như giấy trắng, vô cùng thanh khiết.

Tròn ba ngày, thiếu chút nữa Đường Phong trở thành xác khô, ngược lại, Chung Lộ càng đánh càng hăng, thân thể được mưa xuân tưới tắm, ngày càng phát ra vẻ mê người.

Thời gian ban đầu, Đường Phong còn tin tưởng chắc chắn mình sẽ dùng hùng phong của nam nhân làm cho nàng thuần phục dưới khố, tuy nhiên theo thời gian trôi qua, Đường Phong phát hiện mình sai rồi, mười phần sai.

Chung Lộ tu luyện mị công, vốn là muốn cùng nam nhân kết hợp mới có thể tăng lên thực lực, thời gian quan hệ càng lâu, Chung Lộ càng thu được nhiều lợi ích. Ngược lại chính mình, sức khỏe hao tổn, mồ hôi rơi như mưa, căn bản không thể chiến thắng nàng.

Cái gì gọi là như lang như hổ, cái gì gọi là muốn tự ngược?

Có lẽ là cái này!

Sau này sẽ tuyệt đối không cùng nàng chơi đùa lâu như vậy, sẽ toi mất mạng già!

Hai mắt Đường Phong đẫm lệ, thật nhanh mặc y phục vào. Thấy Đường Phong mặc vào y phục, Chung Lộ cũng mặc yếm và nội khố, chính cách ăn mặc nửa che nửa hở này mang đến cảm giác vô cùng mê hoặc.

Đường Phong nhìn nàng một cái, không nhịn được cảm khái, hồng nhan họa thủy, thật đúng là hồng nhan họa thủy.

Chung Lộ cười rất vui vẻ, nhưng mà ẩn dấu sau nụ cười kia lại là một phần cô đơn tịch mịch thật sâu.

- Ngươi phải đi sao?

Chung Lộ chậm rãi bước đến trước mặt Đường Phong, ngẩng đầu lên hỏi.

- Uh!

Đường Phong gật đầu, đưa tay véo bộ ngực no đủ của Chung Lộ, niết mạnh làm nàng nhướng mày, oán trách không thôi. Cũng đến lúc phải chia tay, được sống trong ôn nhu hạnh phúc tất nhiên tuyệt vời, nhưng ở mãi chỗ này cũng không thể được.

- Từ hôm nay trở đi ta chính là nữ nhân của ngươi!

Chung Lộ vùi đầu vào trong ngực Đường Phong:

- Ta không cần bất cứ thứ gì, cũng không để cho bất kỳ nam nhân nào liếc ta một cái, gặp ta một chút, chỉ cần chỗ này của ngươi có thể nhớ kỹ đến ta là được.

Chung lộ vừa nói vừa dùng ngón tay gõ gõ vào ngực Đường Phong.

- Sao nói những lời chua xót như vậy?

Đường phong nhéo nhéo khuôn mặt của nàng:

- Yên tâm đi, nếu ta có thời gian sẽ đến đây với nàng.

- Không được!

Chung Lộ dùng sức lắc đầu.

Câu trả lời này làm Đường Phong sửng sốt :

- Tại sao?

- Đừng tới quấy rầy ta tu luyện!

Ngữ khí Chung Lộ có chút ai oán:

- Ly biệt là chuyện thống khổ nhất, ta không muốn ngươi đến rồi sau vài ngày lại phải ly khai.

- Tùy nàng vậy!

Đường Phong gật đầu.

- Ta sẽ cố gắng làm người thủ linh thật tốt, ta sẽ vẫn nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong ba ngày qua.

Lúc Chung Lộ nói, Đường Phong cảm giác ngực mình có chút đau.

- Đây là những ngày hạnh phúc nhất, đẹp nhất trong cuộc đời ta.

Đường Phong nuốt nuốt nước bọt, không biết nên nói gì mới tốt. Trước kia danh tiếng của Chung Lộ xác thực không tốt, nhưng hiện tại nàng cũng đã là một người khác, một người nữ nhân có mong ước rất nhỏ bé.

Ôm một lúc lâu, Chung Lộ đẩy Đường Phong ra, cúi đầu nói:

- Ngươi đi đi, đừng làm cho nữ nhân trong lòng ngươi lo lắng.

Đường Phong nhìn nàng, từ phía này nhìn lại, thấy rõ ràng khóe mắt Chung Lộ đang cố giữ cho nước mắt không rơi.

Đường Phong xoay người hướng phía bên ngoài bước đi

thật nhanh.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, Chung Lộ mới oa một tiếng khóc đi ra, khóc như lê hoa đái vũ (= hoa lê dính hạt mưa, vốn trước kia dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái) nhìn chằm chằm vào địa phương Đường Phong biến mất, thân thể càng không ngừng run rẩy.