Vô Thường

Chương 938: Phá trận



Sau khi đánh chết Tam Nhãn Băng Thiềm, Đường Phong lại dạo thêm một vòng, nhưng chỉ tìm được thêm hai tảng đá màu xanh da trời, không còn thu hoạch nào khác, xác định không bỏ sót thứ gì, Đường Phong quay trở về tìm Hắc Phượng.

Hắc Phượng vẫn đang từ từ cắn nuốt Địa Tâm Băng Diễm, thân thể đã to hơn lúc trước gấp hai lần, đã có phong phạm sơ bộ của Phượng chi nhất tộc, cái mỏ đã dài hơn trước, từng tia Địa Tâm Băng Diễm bị nó nuốt vào trong bụng.

Mà ngọn nguồn của Địa Tâm Băng Diễm lúc này, chỉ còn lại phương viên vài trăm trượng mà thôi, trong phạm vi này, Địa Tâm Băng Diễm vẫn đang bốc cháy, nhưng nó đã bị Hắc Phượng hấp thu khoảng một phần năm, nhìn tình huống này, chỉ cần chờ nó thêm năm ba ngày, nó sẽ hấp thu sạch sẽ Địa Tâm Băng Diễm ở nơi này.

Chờ đợi nhàm chán, Đường Phong dứt khoát rèn luyện lực lượng cương tâm.

Bởi vì ngọn nguồn là hàn khí, Địa Tâm Băng Diễm lại thuộc Hỏa, hai chủng loại tương khắc nhau kết hợp cùng một chỗ, hàn khí càng đậm. Dù Đường Phong không thể làm giống như Hắc Phượng, đặt mình vào Địa Tâm Băng Diễm, nhưng hoàn cảnh nơi đây, cũng có thể làm cho lực lượng cương tâm tăng trưởng một ít.

Địa Tâm Băng Diễm càng ngày càng ít, gián tiếp ảnh hưởng đến uy lực đại trận trong sơn cốc.

Thiên nhiên đại trận xuất hiện vào ban đêm, hàn khí bao phủ sơn cốc, chính là lúc Địa Tâm Băng Diễm tràn ra hiện tại Địa Tâm Băng Diễm bị Hắc Phượng thôn phệ, không thể nghi ngờ uy lực của sát trận bị suy yếu rất nhiều.

Người của Huyết Vụ Thành, lấy Huyết Vân Lưu cầm đầu, từ khi nhìn thấy Đường Phong lẻ loi một mình đi vào bên trong, liền vội vàng không chịu được. Đường Phong có thể đi vào, bọn họ không thể tiến vào.

Trong nơi kỳ dị này ngoại trừ hàn đàm ra, không ai biết thêm cái gì, bọn người Huyết Vân Lưu lại phí thời gian hai năm để xông trận, cho nên hy vọng trong sơn cốc này có càng nhiều bảo bối càng tốt.

Nhưng dù bây giờ có bảo bối, cũng đã bị Đường Phong nhanh chân đến trước, sao mà Huyết Vân Lưu không ảo não chứ?

Mấy ngày nay, bất kể ban ngày hay ban đêm, Huyết Vân Lưu đều điên cuồng dẫn người xông trận, chưa từng gián đoạn. Đệ tử của Huyết Vụ Thành do không để ý nên đã hao tổn hai ba hảo thủ, điều này càng làm cho Huyết Vân Lưu lo lắng, càng thêm bất đắc dĩ.

Nhưng đối với người của Huyết Vụ Thành, cũng có tin tức tốt. Mấy hôm nay xông trận ban đêm, đám người Huyết Vân Lưu phát hiện uy lực của hàn khí đã giảm đi rất nhiều.

Trước kia ban đêm không thể nào tiến vào trong sơn cốc, mà bây giờ, lại có thể kiên trì tiến vào bên trong một hồi, dù hàn khí cũng trở ngại việc vận chuyển cương khí như cũ, nhưng đã không giống như lúc trước, trực tiếp đóng băng cương khí.

Mà đêm nay, sau khi sát trận hàng lâm, người của Huyết Vụ Thành lại tiến vào xem xét, đứng ở bên ngoài sơn cốc, trong đôi mắt của đệ tử Huyết Vụ Thành rất trông mong nhìn Huyết Vân Lưu, mấy ngày nay đều là một mình Huyết Vân Lưu tiến vào thăm dò uy lực của sát trận, đương nhiên lần này vẫn do hắn đi.

Nhớ tới việc kiên trì trong hai năm qua, nhớ tới công lao lớn khi mang nước đầm về, nhớ tới việc bị người khác nhanh chân tới trước và thất bại trong gang tấc, Huyết Vân Lưu cắn răng một cái, đi vào trong vài bước.

Chợt hắn dừng bộ pháp lại, lông mày nhíu lại, thần sắc nghi hoặc, đứng nguyên tại chỗ không động tĩnh.

- Đại nhân... Tình huống thế nào?

Một đệ tử Huyết Vụ Thành nuốt vài ngụm nước bọt, lên tiếng hỏi.

- Trận pháp đã bị... Phá!

Sắc mặt Huyết Vân Lưu kích động, có chút không cam lòng, nói xong liền dừng lại.

Trận pháp bị phá, nói cách khác vấn đề làm khó bọn họ hai năm nay đã được giải quyết, nhưng tại sao trận pháp này bị phá? Tự nhiên là Huyết Vân Lưu nghĩ đến có quan hệ với người đi vào lúc trước. Hắn đã có năng lực phá vỡ trận pháp, tự nhiên có được chỗ tốt.

- Đi thôi, người nọ chỉ có cảnh giới Linh giai hạ phẩm! Dù hắn có chỗ tốt gì, cũng không thể để hắn còn sống rời đi! Tất cả thứ ở đây, đều là của Huyết Vụ Thành chúng ta, là của Huyết Vân Lưu ta!

Phó thành chủ Huyết Vụ Thành tuyên bố dõng dạc! Không có ai không tức giận khi bảo vật mà mình tìm kiếm suốt hai năm lại rơi vào tay người khác, Huyết Vân Lưu cũng không ngoại lệ.

Dưới sự dẫn dắt của Huyết Vân Lưu, hơn mười đệ tử Huyết Vụ Thành đi tới chỗ hàn đàm.

Cùng lúc đó, Đường Phong đang cưỡi trên người Hắc Phượng, cho nó mang mình rời khỏi đây một cách kín đáo.

Thời gian năm ngày, Hắc Phượng phải dùng trọn năm ngày, mới có thể thôn phệ sạch sẽ Địa Tâm Băng Diễm, thôn phệ nhiều tà hỏa có phẩm chất nhất lưu như vậy, Hắc Phượng hiện giờ đã cao đến nửa người của hắn, dài ngắn hai trượng, Phượng vĩ thật dài của nó kéo dài ra sau, toàn thân tản ra quang mang màu lam nhạt, rất là xinh đẹp.

Đều nói nữ nhân mười tám sẽ biến hóa, Hắc Phượng chỉ mất năm ngày, hình dạng của nó đã thay đổi.

Đường Phong cười không thể khép miệng được, bởi vì, hình thể hiện giờ của Hắc Phượng, đã có thể cho mình cưỡi.

Tọa kỵ a! Hơn nữa là thành viên của Phượng chi nhất tộc làm tọa kỵ cho mình, điều này chói mắt cỡ nào, tự hào cỡ nào.

Lúc trước Hắc Phượng trọng sinh, Đường Phong còn tưởng rằng phải nuôi trong nhiều năm, Hắc Phượng mới có thể có công dụng này, nhưng bây giờ chỉ mất vài tháng, Hắc Phượng đã trưởng thành một chút.

Làm cho Đường Phong cao hứng không chỉ việc này, thực lực của Hắc Phượng đã đạt tới tiêu chuẩn Thất giai, đây là cảnh giới thôi, nếu có chiến đấu thật sự, chắc chắn Hắc Phượng không chỉ phát huy ra sức chiến đấu Thất giai linh thú, dù sao nó là thượng cổ linh thú, không thể suy đoán theo lẽ thường.

Hơn nữa trong những ngày này hắn rèn luyện lực lượng cương tâm dưới đáy hàn đàm, dù là Băng hệ cương tâm hay Hỏa hệ cương tâm đều tăng trưởng một ít, biên độ không lớn, nhưng có còn hơn không.

Hồ sâu ngàn trượng, nhưng chỉ mất một nén hương, Hắc Phượng đã chở Đường Phong bay ra.

Có Phân Thủy Châu hộ thể, Đường Phong không bị nước hàn đàm ảnh hưởng mảy may, trên người Hắc Phượng bị ướt, nhưng nó không thèm quan tâm, sau khi rời hỏi hàn đàm hạ xuống mặt đất, chỉ run một cái, nước hàm đàm đều biến mất.

- Xú tiểu tử, cuối cùng cũng đi ra!

Sơn Hà Đồ phiêu phù bên cạnh cửu tinh hàn đàm, nhìn thấy Đường Phong và Hắc Phượng bình an trở về, Hỏa Phượng nhịn không được oán trách một tiếng.

Mấy ngày nay nàng vẫn chờ đợi trong lo lắng, sợ Đường Phong và Hắc Phượng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không còn tâm tư ngồi khôi phục. Trong nội tâm nàng lo lắng, Tư Đồ cũng nom nóp lo sợ, hào khí cũng bị nhiều áp lực.