Vô Tình Cắm Liễu

Chương 1: Gọi bố đi



Editor: Hạ Uyển

Beta: NuanYang

**************

Đã ba năm kể từ ngày Liễu Trạch Hi và bạn trai chia tay. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì cậu chắc chắn sẽ không nối lại tình xưa với hắn. Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn lại hết lần này tới lần khác tự tìm đến cửa.

Chiều hôm đó, ánh mặt trời ảm đạm, đồng hồ trên tường trong phòng vẽ tranh vang lên bốn tiếng.

Liễu Trạch Hi bỗng bừng tỉnh, lau nước bọt vội vàng chạy xuống lầu, vừa chạy vừa nói to: "Dì Trần, tối nay chúng ta ăn gì vậy?"

Lúc cậu chạy vọt tới phòng bếp đã phát hiện ra chuyện kỳ lạ, người đứng trong phòng không phải là dì Trần bảo mẫu, mà là mẹ ruột của cậu – Lâm Bội Bội.

"Cục cưng rửa tay đi, cơm sắp xong rồi." Lâm Bội Bội tay cầm cái muôi nói dịu dàng, trên gương mặt trái xoan là đôi mắt hạnh xinh đẹp, tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư theo động tác của bà.

Có gì đó sai sai à nha.

Liễu Trạch Hi ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn, ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây phía xa đen kịt một màu còn có tiếng sấm, chắc là sắp mưa rồi.

Không lâu sau, một bát mì trứng hành lá được đặt trước mặt cậu, Lâm Bội Bội chú ý đến động tác của con mình, tò mò hỏi: "Con đang nhìn gì vậy?"

"Con nhìn thử xem trời đã sập chưa."

"Trời sập cái gì?"

"Ít nhất là con không cần ăn bát mì này." Liễu Trạch Hi cầm đũa gắp mì, giơ ngón tay cái lên. "Khó ăn muốn chết, quả nhiên là mẹ ruột nấu. Tổng giám đốc Lâm à, sao mẹ lại về rồi, dì Trần đâu?"

Miệng thì nói thế nhưng cậu vẫn bưng bát lên ăn thong thả. Không trách cậu kinh ngạc, Lâm Bội Bội quanh năm suốt tháng công việc bề bộn, bình thường sẽ không thấy bóng dáng, so với gia đình, bà quan tâm đến sự nghiệp hơn.

"Cô ấy về nhà nghỉ lễ rồi. Con quên hôm nay là ngày gì à?" Lâm Bội Bội nhìn chằm chằm đôi má phồng lên của cậu. Tính cách của bà mạnh mẽ, đối xử với ai cũng lạnh nhạt, sự dịu dàng và kiên nhẫn ít ỏi đều dành hết cho đứa con trai ngốc này.

"Lễ Quốc khánh? Tết Trung thu?" Liễu Trạch Hi thổi thổi sợi mì, giả vờ không biết.

"Hi Hi, sinh nhật vui vẻ."

Lâm Bội Bội giống như làm ảo thuật, lấy một chiếc bánh gato nhỏ sau lưng ra, ánh mắt hòa ái dễ gần. Liễu Trach Hi sinh vào ngày 1 tháng 10, hàng năm sẽ nhận được rất nhiều lời chúc. Những lời giống nhau được nói từ những người khác nhau, sức nặng thì hoàn toàn không giống.

Cậu do dự một chút, đội vương miện bằng giấy lên, không đốt nến, cũng không cầu nguyện. Cậu trưởng thành rồi, đã không còn những suy nghĩ hão huyền nữa.

"Cảm ơn Lâm nữ sĩ vĩ đại." Cậu chia chiếc bánh ra làm hai, đưa phần có nhiều hoa quả cho Lâm Bội Bội, lo lắng nói. "Mẹ, mẹ có muốn soi gương chút không? Trông mẹ chẳng vui chút nào, không phải là mẹ thất tình đấy chứ?"

"Bớt nói linh tinh."

"Thật đó, bộ dáng của mẹ không giống chúc con vui vẻ, mà là muốn bán con đi."

Lâm Bội Bội lui lại, ngã ngồi xuống ghế sofa, che trán, nghẹn ngào khóc nức nở: "Hi Hi, mẹ có lỗi với con."

"Mẹ, đừng buồn, không phải mẹ chỉ nấu cơm không ngon thôi sao?"

Liễu Trach Hi giật nảy mình, đối với cậu mà nói, con gái khóc không đáng sợ, mà nước mắt của người mẹ đơn thân này của cậu mới khó chống đỡ. Cậu nháy mắt mấy cái, thanh niên vừa tròn 21 tuổi ôm bả vai của Lâm Bội Bội. "Không sao, con không trách mẹ, cùng lắm thì hai chúng ta đặt thức ăn bên ngoài. Mẹ thích ăn gà rán không? Con mời mẹ."

"Ăn đồ nhiều dầu dễ mập lắm. Hi Hi, nếu mẹ làm sai, con có tha thứ cho mẹ không?"

Liễu Trach Hi gật đầu rồi lại lắc đầu, xoắn xuýt hỏi: "Nhà ta không phá sản đấy chứ?"

"Không." Cậu còn chưa kịp thở phào, Lâm Bội Bội đã bổ sung. "Nhưng sắp rồi."

"???"

"Cuộc chiến trên thương trường tàn khốc vô cùng, mẹ thất bại thảm hại." Bà nói không còn gì lưu luyến.

"Mẹ, chú ý hình tượng tổng tài bá đạo mà mẹ thiết lập đi."

Liễu Trạch Hi không coi là thật, cầm điện thoại lên, năn nỉ mẹ chơi đấu địa chủ với cậu. Bọn họ không giành giật làm địa chủ mà cùng nhau làm bần nông, kết quả bài của hai người nát bét, thế là bị trừ không ít Đậu hạnh phúc.

"Chỉ là xui xẻo thôi, không ngừng cố gắng." Liễu Trạch Hi chơi ván mới, làm một động tác 'cố lên', mời Lâm Bội Bội tham gia cuộc chiến thêm lần nữa.

Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cậu, tâm tình của Lâm Bội Bội dần bình tĩnh. Bà im lặng giúp cậu làm mất hết Đậu hạnh phúc, thua thảm như thế mà đứa nhỏ này vẫn cứ vui vẻ, mỗi lần đều như vậy, niềm vui của Liễu Trạch Hi rất đơn giản. Những năm gần đầy dù bà có đi đâu Liễu Trạch Hi cũng chưa từng phàn nàn, chỉ cần bà đánh bài với cậu là được.

Nếu không phải vì tình thế bất đắc dĩ, Lâm Bội Bội không muốn nói sự thật với cậu.

"Hi Hi."

"Vâng?"

"Công ty nhà chúng ta sắp đóng cửa rồi, tất cả tài sản sẽ bị đóng băng vào ngày mai."

Liễu Trạch Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không tin nổi: "Tình huống như thế nào?"

"Chuyện này nói ra thì rất dài......"

Sản nghiệp của Liễu thị chủ yếu dựa vào mậu dịch xuất nhập cảng, Lâm Bội Bội đã bắt lấy cơ hội này để giúp Liễu gia khai phá thị trường quốc tế, đầu tư rất nhiều tiền, lẽ ra điều này có thể giúp Liễu thị chen chân vào top 500 công ty lớn. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, một trận thiên tai đã đóng lại cánh cửa lớn này, còn hủy hoại Liễu thị.

Liễu Trạch Hi nghe Lâm Bội Bội nói xong, từ tốn khen ngợi: "Mẹ, mẹ thật sự biết phá của á. Đến cùng là mẹ hận bố con bao nhiêu, mà bằng mọi giá phải phá hết của cải nhà ông ấy?"

"Haizz, mẹ đâu có dễ dàng gì, mắt xích tài chính bị phá vỡ."

"Cho nên chúng ta sẽ nghèo rớt mồng tơi à?"

"Thậm chí chúng ta còn phải gánh một khoản nợ khổng lồ nên con không thể tiêu tiền bậy bạ nữa."

"Chẳng trách sinh nhật con mà mẹ chỉ nấu mỗi mì ăn liền, dì Trần có phải bị mẹ sa thải rồi không? Hay con đi vay tiền nhé, con quen nhiều phú nhị đại lắm." Liễu Trạch Hi nói.

"Mượn rồi lấy gì mà trả?"

"Giờ phải làm sao đây, không có cách nào để vớt vát lại hả mẹ?"

"Có." Lâm Bội Bội lau nước mắt, nhìn Liễu Trạch Hi chăm chú, gằn từng chữ một. "Kết thông gia với Lục gia."

"Tập đoàn Lục Nghiệp của Lục Gia?" Liễu Trạch Hi bỗng mở to mắt, vui mừng nói. "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng thành công gả vào hào môn rồi nhé."

"......." Lâm Bội Bội xoa xoa huyệt thái dương, uốn nắn sai lầm cho cậu. "Bảo bối, người kết hôn là con. Nói thật với con, mẹ đã chiếm không ít tiện nghi của Lục gia, gần đây còn nhờ Lục gia giúp đỡ, nên con mới có thể thanh thản ở nhà ngồi chơi xơi nước đó."

"Con cứ có cảm giác không ổn." Liễu Trach Hi sờ đầu.

Ở thành phố Trường Xuyên, Lục gia thuộc tầng lớp quyền quý thực sự. Theo lý thuyết mà nói, loại chuyện tốt như kết hôn với Lục gia sẽ không đến lượt Liễu Trạch Hi. Ai mà ngờ rằng khi Liễu thị lâm vào tình cảnh khó khăn, tập đoàn Lục Nghiệp đã đưa tay ra giúp đỡ, điều kiện là....... liên hôn. Lục gia cho Lâm Bội Bội hai tháng để cân nhắc, mà Lâm Bội Bội kéo dài đến hôm nay mới nói.

"Hi Hi, mẹ không còn đường để đi nữa rồi, hàng ngàn nhân viên ở công ty cần kiếm miếng ăn. Hai tháng trước khi con xin tạm nghỉ học đã hứa với mẹ một điều, con nói thứ gì con làm được thì sẽ làm. Như vậy, giờ mẹ muốn......"

"Cưới vợ á? Mẹ à, con yêu người cùng giới, sao có thể đi lừa cưới người ta được?"

"Đối tượng kết hôn là nam."

Liễu Trạch Hi bắt đầu suy tư, ấp a ấp úng nói: "Tổng giám đốc của Lục gia chắc phải 50 tuổi rồi nhỉ, mẹ nhẫn tâm bán con cho một lão già khú đế sao?"

"Con nghĩ đi đâu đấy? Là kết hôn với con trai trưởng của Lục gia, Tiểu Lục tổng của tập đoàn Lục Nghiệp. Cậu ấy vừa đi du học về, trình độ học vấn cao, đẹp trai sáng sủa, lớn hơn con 5 tuổi. Mẹ muốn con gặp Tiểu Lục tổng, đây cũng là ý của cậu ấy, để các con đính hôn trước, bồi dưỡng tình cảm 1 năm, chờ con đến tuổi lập gia đình thì đi đăng ký kết hôn. Đừng có vội từ chối, con cứ ngẫm lại mà xem, kết hôn có thể giải quyết chuyện phiền phức của nhà chúng ta, mẹ cũng không cần phải ngủ ngoài đường, mà con cũng đâu thể sinh con được. Có lẽ chẳng mấy chốc Lục gia sẽ từ hôn thôi."

Gian thương! Nghĩ kiểu gì thì Lục gia cũng chịu thiệt. Liễu Trạch Hi oán thầm, rốt cuộc là Lục gia có ý đồ gì?

"Mẹ, có phải là từ hai tháng trước mẹ đã tính đến chuyện này rồi không?"

"Con cho rằng vì sao mẹ lại cho con tạm nghỉ học?"

Liễu Trạch Hi kết hợp với chuyện vừa nói, thở dài: "Không có tiền nộp học phí."

"......." Lâm Bội Bội nói. "Tóm lại là chúng ta không có đường lui, một là con đính hôn, hai là đi lượm ve chai, con chọn đi."

"Mẹ, con sẽ không từ bỏ đâu, con sẽ vẽ manga nuôi mẹ."

Lâm Bội Bội không muốn khinh thường giấc mơ của con trai, cảm động hai giây, nói lảng sang chuyện khác: "Con có muốn dì Trần trở về không?"

"Đương nhiên là muốn rồi, dì Trần nấu cơm ngon hơn mẹ nhiều. Mẹ không muốn hả, mẹ ăn cơm mẹ nấu được chắc?"

"Thôi bỏ đi, mẹ không ép con, chỉ cần con nói chuyện với Tiểu Lục tổng, ngày mai mẹ sẽ gọi dì Trần quay lại, chuyện khác thì bàn lại sau."

Chỉ gặp nhau thôi thì chắc không có tổn thất gì, Liễu Trạch Hi đồng ý. Tiếp đó Lâm Bội Bội gọi một cuộc điện thoại, nói: "Hi Hi, con đi pha trà đi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng lo lắng, đừng xúc động, đừng đánh người, mẹ không bồi thường nổi đâu."

Nhanh vậy cơ à?

Liễu Trạch Hi nghi ngờ rằng mình đã bị lừa nhảy xuống 'hố'. Cậu vừa rót nước nóng, vừa vểnh tai lên nghe, đổ hết phân nửa túi lá trà. Khi cậu quay lại phòng khách thấy Tiểu Lục tổng đang cúi đầu thay giày, không thấy rõ mặt, liếc mắt một cái nhìn thấy đôi bàn tay rất trắng.

Tiểu Lục tổng trong nháy mắt đã đi tới chỗ của cậu, âu phục giày da, vai rộng eo hẹp, sau khi dừng bước thì vươn tay phải ra, nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Quấy rầy rồi, tôi tên là Lục Thức, Thức trong nhận thức."

Liễu Trạch Hi cứng đờ tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm. Nói ra chỉ sợ mẹ cậu không tin chứ người này là bạn trai cũ của cậu.

Nhưng mà cậu nhớ rất rõ, bạn trai cũ là một tên sinh viên nghèo, sao giờ lại biến thành công tử nhà giàu rồi? Rõ ràng đã chia tay rồi, sao Lục Thức còn muốn kết hôn với cậu? Bộ hắn bị điên hả......

"Hi Hi, sao con lại thất thần?" Lâm Bội Bội vỗ vỗ Liễu Trạch Hi, lúng túng xin lỗi Lục Thức. "Thằng bé khá thẹn thùng."

"Không sao."

Lục Thức thu tay lại, nhưng bỗng nhiên bị Liễu Trạch Hi giữ chặt. Hắn im lặng một lát rồi gãi gãi lòng bàn tay của Liễu Trạch Hi. Cậu dường như bị hành động này kích thích, hung hăng nhìn chằm chằm rồi lao về phía hắn.

'Rầm' một phát, hai người ngã lăn ra đất.

.......

Lâm Bội Bội không kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn con trai bà đẩy Tiểu Lục tổng ngã xuống. Chuyện này phải xử lý thế nào đây, mối hôn sự này còn thành được không?

5 phút sau, Liễu Trạch Hi rầu rĩ dẫn Lục Thức vào phòng ngủ của minh, thoa thuốc cho hắn.

Lục Thức nhìn quanh căn phòng lạ lẫm, hỏi: "Em chuyển nhà à? Bố em đâu?"

"Anh nhớ thương bố tôi làm gì? Ngồi xuống, xắn tay áo lên."

Lục Thức đánh giá mặt mày Liễu Trach Hi, đổi cách hỏi khác: "Vậy giờ mẹ em độc thân à?"

"Tên khốn kiếp này, thì ra anh định đánh chủ ý lên người mẹ tôi, chẳng lẽ anh muốn làm bố tôi?"

...........

Lục Thức bóp cổ Liễu Trạch Hi, ấn người xuống giường, hàng mi rũ xuống, lãnh đạm nói: "Đúng vậy, gọi bố đi."

Hết chương 1.