Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 111: Tên quấy rối



Sau khi Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi rời khỏi đoàn phim, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến cục công an.

Lúc này, bên trong cục công an thành phố Hải Phòng, bầu không khí vô cùng huyên náo, không ít người mặc đồng phục cảnh sát chạy tới chạy lui, lúc nào cũng có thể nhìn thấy một vài can phạm bị bắt vì những chuyện vặt vãnh, ngồi tại chỗ kẻ nhiếc móc kẻ chịu đựng, hết thảy dù ồn ào nhưng đều tỏ ra gọn gàng trật tự.

Bất quá rất nhanh, sau một tiếng hét không to lắm, bầu không khí này liền bị phá hỏng hoàn toàn.

"Tôi mặc kệ, nếu hôm nay ông không nhất tên khốn này vào trại tạm giam hai ngày, tôi đây sẽ không đi đâu hết."

Giọng nói này, không lớn không nhỏ, nhưng vừa vặn có thể chui vào lỗ tại tất cả mọi người.

Người có mặt ở đây, đều vô cùng tò mò nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy ở một chỗ nào đó trước bàn phòng khách bên trái, có một người đẹp da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp đang ngồi.

Trên người cô người mặc một bộ váy đỏ rực như lửa ôm sát thân người, thân thể mềm mại bao bọc trong làn vải mỏng, yêu kiều quyến rũ, thân hình đầy đặn, phả ra hơi thở mê hoặc người nhìn.

Cô đẹp đến không lời miêu tả, đôi mắt phượng hẹp dài, mị hoặc trời sinh, cả người phả ra hơi thở yêu kiều quyến rũ, bất quá theo giọng nói của cô nhìn lên, rõ ràng đây là một người có tính cách không dễ trêu ghẹo.

Tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều có chút choáng váng, trên mặt thoáng qua một vẻ mất hồn không giấu được.

Nhưng mà, chỉ trong chốc lát, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, vốn đang còn đê mê ngây ngất, rất nhanh liền bị thay thế bởi vẻ khó tin!

Chết tiệt, nếu như không nhìn lầm, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô, hắn là cục trưởng, phải không?

Một cô gái còn rất trẻ, lại dám ra lệnh cho cục trưởng?

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều sợ ngày người, trong lòng thầm nói người đẹp bốc lửa này là thần thánh phương nào, lại có bản lĩnh lớn như vậy? Có người còn liều mạng dụi mắt, tựa hồ không tin điều mình vừa tận mắt nhìn thấy.

"Khụ khụ, bà cô của tôi ơi, người ta cũng đã nói, giữa hai người đơn giản chỉ là hiểu lầm, hơn nữa nhìn anh ta như vậy, có nghĩ sao cũng không giống như quấy rối cô, chúng ta đừng ồn ào nữa có được hay không? Bây giờ cô chỉ mới vừa về nước, còn chưa kịp nghỉ ngơi, mau về nhà trước đi."

Cục trưởng hòa nhã dỗ dành, nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, hận không thể lập tức liền bắt trói cô nàng yêu ma quỷ quái rắc rối này tổng đi chỗ khác.

Nghe vậy, người đẹp kia trừng đôi mắt đẹp, giọng điệu cậy mạnh không cho ai nhiều lời: "Không được, lời hắn ta nói không tính, tôi nói mới tính! Nếu hôm nay ông không bắt giam hắn ta, vậy thì tôi sẽ ngồi lý ở đây tự nhốt mình trong tù hai ngày, đến lúc đó coi ông giải thích kiểu gì với ông cu!"

Cục trưởng nghe vậy, trong lòng lại kêu khổ than thở, mới há miệng một cái, vừa muốn nói gì đó, kết quả bên cạnh lại vang lên một giọng nói, khẩu khí nhịn hết nổi.

"Ề, người đàn bà này, ăn nói kiểu gì vô lý vậy?

Tôi đã nói hết rồi, đó chỉ là sự cố bất ngờ, lúc nãy tôi không nói xin lỗi cô, là tôi sai, nhưng dù sao tôi cũng đã bị cô đánh, tại sao cô cứ cố chấp căn chặt không buông vậy hả?"

Người vừa mở miệng nói chuyện, là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn điển trai, thân hình rất cao, có thể sánh với người mẫu, ngũ quan hài hòa, nếu không muốn nói là đầu mày cuối mắt đều không thiếu vẻ cuốn hút, còn yêu tà hơn cả yêu ma, mang theo mấy phần bất kham, mấy phần ngông cuồng, từ trang phục của anh ta cho thấy, đây hoàn toàn không phải nhân vật tầm thường.

Nếu như giờ phút này có Đường Nhã Phương ở đây, nhất định sẽ vô cùng giật mình.

Bởi vì đây không phải ai khác, mà chính là Lục Đình Chiêu.

Giờ phút này, Lục Đình Chiêu cũng đã nổi nóng, trong lòng không ngừng than thở xúi quẩy, gặp ai không gặp lại gặp một người đàn bà chanh chua chát khế khó nhăn như vậy.

"Hừ! dám quấy rối rồi, tôi đây chưa chặt tay anh là may, còn muốn tôi chừa đường lui cho à, đừng có hàng!"

Người phụ nữ khịt mũi khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, hung tợn ngắt lời Lục Đình Chiêu.

"Tôi cũng không phải là cố ý."

Lục Đình Chiêu bất đắc dĩ trợn mắt một cái, lẩm bẩm trong miệng.

Vốn buổi chiều anh đến sân bay đón người, kết quả bởi vì đông người chật chội, anh vô tình đụng phải ngực của cô gái này, thế là hai người nảy sinh mâu thuẫn.

Sau đó không bao lâu, hai người liền trực tiếp bị đưa đến đây uống trà.

"Tôi mặc xác anh cố ý hay không phải cố ý" Người đàn bà cũng liếc Lục Đình Chiêu trắng mắt, chợt quay đầu lại, tiếp tục đay nghiến vị cục trưởng trung niên: "Sao hả ông già, rốt cuộc ông có giam hắn lại hay không? Nếu không, tôi tự vào"

Trong lòng Cục trưởng không ngừng kêu khổ, không khỏi thầm mắng viên cảnh sát cấp dưới không hiểu chuyện đã bắt bà nhỏ này đến đây.

Đúng là có mắt như mù, bắt ai không bắt, cứ nhất định phải đi bắt con nhóc này, giờ phút nguy hiểm đó, thậm chí ngay cả người của nhà họ Lục cũng bắt luôn.

Hai người trước mắt, bất kể là cô cô xinh đẹp rắc rối này, hay là cậu chàng con nhà giàu bên cạnh kia, đều không phải là người mà ông ta có thể trêu vào.

Ông ta vốn muốn khiêng hai nồi nước sôi này đi chỗ khác, ấy vậy mà con ranh con kia cứ ở lỳ đó nhất định không đi!

Nghĩ đến đây, cục trưởng kia chỉ biết không ngừng thở hắt ra mệt mỏi.

Đường đường một cục trưởng công an thành phố, lại có ngày còn không bằng hai đứa ranh con miệng còn hội sữa, đã vậy còn ở ngay trên địa bàn của mình!

Ngay lúc cục trưởng rối rắm suy nghĩ làm sao hòa giải mâu thuẫn giữa hai người lúc, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Khi Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi chạy đến cục công an, cơ hồ lập tức nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đứng cách đó không xa.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, vội vàng bước đến.

Đợi sau khi đến gần, Đường Nhã Phương mới gọi một tiếng: "Lê Mẫn Nghi!" "Hum?"

Nghe thấy giọng nói này, cô gái có tên là Lê Mẫn Nghi lập tức quay đầu lại, mà vẻ mặt vốn kiêu ngạo đanh đá, cũng chỉ vì tiếng gọi trong chớp mắt lập tức hóa thành hư không.

Cô kinh ngạc vui mừng nhìn Đường Nhã Phương và Tống An Nhi chạy đến, bóng dáng xinh đẹp yêu kiều lập tức bay nhào qua: "Nhã Phương, An Nhi, hai cậu rốt cuộc cũng đến, mình nhớ hai cậu muốn chết" "Bọn mình cũng rất nhớ cậu."

Đường Nhã Phương tươi cười ôm chầm Lê Mẫn Nghi, trên mặt tràn đầy vui sướng được gặp lại người thân quen sau một thời gian xa cách.

Đến lượt Tống An Nhi, cô bĩu bĩu môi, chế nhạo một câu: "Cách check in về nước của cậu lần này thật đúng là kỳ lạ, lại bị bắt vào cục cảnh sát? Là kẻ nào có mặt như mù, dám bắt cậu vậy hả?" "Đó, chính là kẻ có mắt như mù kia kìa."

Đầu ngón tay của Lê Mẫn Nghi chỉ một cái về phía sau, người bị chỉ chính là cục trưởng, gương mặt già nua tự dưng co giật, lúng túng vô cùng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Đường Nhã Phương có chút buồn cười lắc đầu một cái, dời tầm mắt trở lại trên người Lê Mẫn

Nghi.

Lê Mẫn Nghi nghe vậy, nhất thời mày liễu quăn lên, có chút tức giận: "Buổi chiều lúc ở sân bay, gặp phải một tên háo sắc quấy rối mình, mình đương nhiên là giận dữ, hai bên liền nảy sinh mâu thuẫn.

Sau đó cũng không biết trong đám người vây xem, có kẻ nào nhàn rỗi không có chuyện gì làm, báo cảnh sát, thế là sau đó mình bị bắt vào đây "Cái này...!

Khóe miệng Đường Nhã Phương co giật, có chút buồn cười.

Tống An Nhi đứng một bên không ngừng họ khan, hết sức kiềm chế cơn buồn cười.

Lê Mẫn Nghi không khỏi liếc ngang hai người một cái, ánh mắt có chút u oán.

Thấy vậy, Đường Nhã Phương vội vàng điều chỉnh vẻ mặt một cách thức thời, quan tâm nói: "Vậy tên háo sắc kia bây giờ ở đâu? Anh ta chưa làm gì cậu đấy chứ?" "Hừ, hắn ta ở đó kia kìa!"

Lê Mẫn Nghi hung hãn trừng mắt liếc về phía sau một cái..