Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 121



Không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện không may "Cái đồ xiếc chó cậy có chủ mà cũng dám, trái lại là tôi muốn nhìn thử xem, xem anh sẽ làm gì để khiến tôi không thể đặt chân ở thành phố Hải Phòng

Lục Đình Chiêu xì mũi coi thường giễu cợt, không để ý tới uy hiếp của Dương Y Thanh nữa, quay người cười với Tống An Nhi: "An Nhi, chúng ta tiếp tục dùng bữa đi, đừng để ý tới việc gặp những chó cái không biết từ đầu chạy tới sủa loạn nữa, đỡ ngán."

Vóc người đẹp, có đôi khi ngay cả mắng chửi người cũng lộ ra rất quyến rũ.

Lục Đình Chiêu vừa nói ra lời này ra, khiến cho không ít khách khứa đứng ngoài quan sát xung quanh cười vang ra tiếng ngay lập tức.

Hiển nhiên, năng lực mắng chửi người của cậu lớn này đã đến đạt tới trình độ đỉnh cao.

Đường Nhã Phương ở chỗ ngồi đối diện cũng bị chọc cười không thôi.

Xem ra, cử Lục Đình Chiêu đi ra ngoài, thật sự là quyết định chính xác, có cậu ấy ở đây, người nào cũng đừng nghĩ lấn đến trên đầu của cô được nha.

Chẳng qua Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân kia rõ ràng cũng có chút không khó chịu rồi, những tiếng cười nhạo đó rơi vào trong lỗ tai, làm cho sắc mặt bọn họ xanh mét một mảnh.

“Cô được lắm Tống An Nhi, cô giỏi lắm! Dám tìm một thắng công tử bột đến ra mặt thay cô hả, xem ra, cô thật sự không muốn để cho ba mẹ cô sống dễ chịu rồi."

Bị Lục Đình Chiêu chế giễu nhiều lần, ngạc nhiên ban đầu của Dương Y Thanh vì vẻ điển trai của cậu ấy cũng đã biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp xem cậu ấy trở thành công tử bột chỉ biết múa mép khua môi.

Đối với những lời uy hiếp của cô ta, Tống An Nhi cũng cực phẫn nộ, nhưng mà cô vẫn cưỡng ép lửa giận xuống, đùa cợt liếc nhìn Dương Y Thanh.

Nếu cậu ba nhà họ Lục thật sự là một cái công tử bột, vậy thì cô ta là cái quái gì?

Lục Đình Chiều nguy hiểm híp híp mắt, giọng điệu kiêu ngạo đến không có điểm dừng, nói: "Cho dù cậu đây thật sự là công tử bột, nhưng một khi muốn giết chết cô thì cũng là chuyện dễ như trỏe bàn tay.

Không còn chuyện thì cút nhanh lên, đừng ở đây làm chướng mắt cậu đây “Anh nghĩ anh là cái thá gì hả, dám kêu tôi cút!” Dương Y Thanh trợn trừng mắt, kéo cuống họng hét ầm lên.

Đôi mắt Lục Đình Chiêu cũng chầm chậm trở nên lạnh dần: "Không cút đúng không? Vậy tôi gọi người đuổi mấy người ra ngoài."

Dứt lời, cậu ba nhà họ Lục bèn lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, gọi một cú điện thoại: "Còn ngây ra đó ở bên ngoài làm cái gì? Vào đây đuổi một người nam một người nữ ồn ào này ra đi."

Sau đó, không đến ba phút, toàn bộ người trong nhà hàng lập tức thấy được hai vệ sĩ mặc đồ tây đen, từ bên ngoài xông tới, lỗi Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân đi ra ngoài.

“Mấy người làm gì đó? Có biết tôi là ai không? Thả tôi ra..

Dương Y Thanh tức giận kêu gào, nhưng mà, mặc kệ cô ta kêu to như thế nào, hai vệ sĩ kia đều mắt điếc tai ngơ, chỉ chốc lát sau, đã ẩn Hàn Minh Quân và Dương Y Thanh biến mất tại cửa nhà hàng.

Cả nhà hàng yên tĩnh, tất cả mọi người bị chiêu thức này của Lục Đình Chiêu khiến cho chết đứng người.

Vẻ mặt Đường Nhã Phương cũng là tràn đầy sửng sốt, không nhịn được nhìn về phía Lục Đình Vỹ: "Hai vị kia là?" “Vệ sĩ mà trong nhà sắp xếp để âm thầm bảo vệ cậu ấy.

Môi Lục Đình Vỹ cong cao lên, nhẹ nhàng giải đáp cho cô.

Đường Nhã Phương không khỏi càng thêm kinh ngạc: "Sao tôi không biết gì hết vậy?"

Lục Đình Vỹ cười: "Thường ngày không có việc gì thì bọn họ sẽ không xuất hiện, bà Lục chưa từng thấy, vì vậy không biết cũng là đương nhiên"

Đường Nhã Phương nhẹ gật đầu, trong lòng cảm thán, không hổ là cậu cả của bốn gia tộc lớn, thân phận đúng là không tầm thường, đi ra ngoài đều là mang theo vệ sĩ bên người đấy.

Nghĩ vậy, cô không khỏi trừng mắt nhìn về phía Lục Đình Vỹ: "Vậy không phải là Đình Vỹ cũng có chứ?" "Ừ, vốn dĩ là anh không muốn, nhưng mẹ của anh kiên trì, vì vậy anh theo bà"

Giọng điệu Lục Đình Vỹ hời hợt, nhưng Đường Nhã Phương lại không nhịn được có hơi sững sờ.

Nói như vậy, đây chẳng phải là nói, mỗi ngày cô ở chung với Lục Đình Vỹ đều bị người ta nhìn chằm chằm vào rồi hả?

Không biết vì cái gì, Đường Nhã Phương bằng nhiên có cảm giác không thoải mái.

Hình như do có Đình Vỹ ứng được tâm tư của cô, Lục Đình Vỹ nhìn cô một cái, chợt nói: "Nếu như bà Lục cảm thấy không được tự nhiên thì anh có thể bảo bọn họ đi chỗ khác." "Không cần, chẳng qua là em cảm thấy, làm cái gì cũng đều bị người ta nhìn chằm chằm vào có chút kỳ kỳ mà thôi.

Em nghĩ, mẹ chồng phân cho hai anh em các anh vệ sĩ, hắn là có lý do đúng không?"

Nói con trai của “mẹ chồng”, sắc mặt Đường Nhã Phương cũng không nhịn được đỏ lên vài phần.

Lục Đình Vỹ ngược lại là không nén được dịu dàng nhìn cô một cái, dường như đối với việc cô xưng hô thế này cảm thấy rất hài lòng.

Anh khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ừ, trong nhà làm ăn lớn, khó tránh khỏi sẽ đắc tội một số người, anh và Đình Chiêu cũng thường xuyên bị uy hiếp"

Cho dù Lục Đình Vỹ nói mấy lời này mây trôi nước chảy, nhưng khi nghe thấy điều này này, trong lòng Đường Nhã Phương không thể không giật mình.

Nghe những lời anh nói, rõ ràng, hai anh em đã từng bị bắt cóc.

Xem ra, sinh ra ở nơi quá tốt, cũng không phải là chuyện tốt gì, tuy rằng không lo ăn không lo mặc, sinh hoạt siêu sung sướng, nhưng an toàn của người thân thì lại không được bảo đảm, ai cũng không biết khi ra khỏi nhà có gặp chuyện gì bất trắc hay không.

Nghĩ vậy, Đường Nhã Phương không khỏi rùng mình một cái, vội vàng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Đình Vỹ: "Không thể bảo vệ sĩ lui đi, em không muốn nhìn thấy anh gặp chuyện không may" "Nếu như bà Vỹ đã nói như vậy, vậy thì không lui xuống nữa."

Lục Đình Vỹ cong khỏe môi, bởi vì sự quan tâm của Đường Nhã Phương mà trong mắt càng thêm dịu dàng.

Lúc này, Lục Đình Chiêu và Tống An Nhi đã xử lý xong chuyện, đều đi đến trước mặt hai người.

Lục Đình Chiêu trừng mắt nhìn vợ chồng son tình ý nồng đậm, hơi có chút bất đắc dĩ nói: "Em nói này anh cả, chị dâu, hai anh chị đã liếc mắt đưa tình xong chưa?" "Đã xong, sứ giả bảo vệ hoa như em đã làm đúng việc xứng chức, đến đây, cho em phần thưởng của em."

Đường Nhã Phương cười tủm tỉm đưa một ly nước trái cây qua, biểu cảm hiện ra nồng đậm tán thưởng.

Lục Đình Chiêu tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, hóa bi phẫn thành dục vọng thức ăn: "Chết tiệt, em nhất định phải mau chóng tìm vợ mới được, như vậy mới sẽ không ông anh này đẩy ra làm bia đỡ đạn"

Đường Nhã Phương cười, không để ý cậu ấy, ngược lại là nhìn qua Tống An Nhi: "Không có sao chứ?"

Tống An Nhi gật gật đầu, cũng ngồi xuống theo: "Không có việc gì, vừa rồi cậu Lục Đình Chiêu đã trút giận giúp tớ, cảm ơn.

Đường Nhã Phương lắc đầu, oán trách nói: "Khách khí cái gì! Dù sao thì cậu ấy cũng nhàn rỗi không có việc gì.

Việc cấp bách, vẫn nên mau chóng gặp mặt chủ và dì đi, tìm ra chứng cứ chứng minh bọn họ trong sạch.

Về phần những thứ khác, chờ sau này hãy nói đi." "Dương Y Thanh có người quen ở cục cảnh sát, chỉ sợ yêu cầu Lê Mẫn Nghi lên tiếng hỗ trợ kêu gọi mới có thể nhìn thấy ba mẹ tớ"

Tống An Nhi cần môi dưới, gương mặt có chút ảm đạm.

Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cảm giác không có thân phận không có bối cảnh có bao nhiêu bi ai.

Đường Nhã Phương không nói gì, cô cũng biết trong lòng Tổng An Nhi đang bỏ tay hết cách.

Chẳng qua, Lục Đình Vỹ bên cạnh lại thản nhiên nói: "Không cần tìm cô ấy, bên cục cảnh sát tôi đã chào hỏi, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi là cô có thể trực tiếp qua

Đường Nhã Phương cùng Tổng An Nhi đồng thời khẽ giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền cảm kích và nói: "Cảm ơn anh, tổng giám đốc Vỹ

Lục Đình Vỹ nhẹ gật đầu: "Cô là bạn của Nhã Phương, không cần phải khách khí."

Tâm một giờ chiều, sau khi bốn người ăn bữa trưa xong, cùng nhau rời khỏi nhà hàng..