Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 147: Show ân ái không coi ai ra gì



Sau khi ngồi xuống, Đường Nhã Phương đánh giá toàn bộ căn phòng, cũng giống như cánh trang trí ở đại sảnh bên dưới, rất cổ kính và yên tĩnh.

Lúc này, bức ảnh treo trên tường đã thu hút sự chú ý của cô.

Cô đứng dậy xem xét, là một bức ảnh nhóm.

Tấm ảnh đó có...!Đường Nhã Phương đếm, có tất cả là bảy người, đều là mười mấy tuổi, rất trẻ trung.

Cô cẩn thận xem kỹ, sau đó nghiêng đầu nhìn Lục Đình Vỹ, hỏi: “Đây là ảnh chụp mọi người sao?”

“Ừm.” Lục Đình Vỹ vuốt cằm.

Cô nhíu mày hỏi tiếp: “Người phụ nữ xinh đẹp ở giữa là chủ nhân của chỗ này sao?”

Lục Đình Vỹ không nhịn cười được, hỏi: “Sao em biết?”

Bởi vì nhìn cô ấy nhìn lớn hơn anh.

“Chị dâu, chị có thể nhận ra ai là anh họ em?” Lương Mạc Phi hiếu kỳ hỏi.

“Tất nhiên!” Đường Nhã Phương chỉ tay vào cậu bé đứng đầu tiên bên trái bức ảnh: “Trong bức ảnh này tất cả mọi người đều cười, trừ mỗi người này vẫn lạnh lùng như băng, không phải anh ấy thì là ai.”

“Tôi không biết tại sao khi chụp ảnh, anh ấy lại bày ra cái vẻ lạnh như băng như vậy.” Đường Nhã Phương tỏ vẻ ghét bỏ, cô không nhịn được mà nghĩ, sau này khi bọn họ chụp ảnh cưới, có phải mặt anh cũng là cái dạng lạnh như băng này không.

Trên bức ảnh cưới chỉ có một mình cô cười đần động, cảm giác giống như cô đang ép buộc anh không bằng.

“Chị dâu, chị không hiểu.

Cái này gọi là cá tính, nếu anh ấy cũng nhếch miệng cười như mọi người, vậy chỉ còn có thể nhận ra anh ấy không?”

“Tại sao lại không thể, anh ấy đẹp trai hơn người khác rất nhiều, làm sao lại không nhận ra được?”

Khóe miệng Lương Phi Mạc giật giật hai cái, neeus mà để cho mấy người khác nghe được lời này, chắc bọn họ sẽ khóc thét mất.

Lời của cô ngược lại lại làm Lục Đình Vỹ rất vui vẻ, trong con người đen như mực lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Mấy người khác chắc là nhóm Đình Chiêu, nhìn qua khá non nớt.” Đường Nhã Phương nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc lâu mới quay lại chỗ ngồi.

“Đình Vỹ, anh có quan hệ rất tốt với chủ nhân chỗ này sao?” Đường Nhã Phương giả bộ thản nhiên hỏi một câu.

Lục Đình Vỹ còn chưa kịp mở miệng thì Lương Phi Mạc ở bên cạnh đã xen mồm vào trước: “Chị dâu, có phải là chị sợ chị ấy với anh cả có quan gì, đúng không?"

Anh ta cười hở hở trông rất nhà đê tiện.

Đường Nhã Phương liếc anh ta một cái: “Anh không nói thì cũng không ai bảo là anh cầm đâu.”

Lương Phi Mạc rầu rĩ cười cười, anh cả vẫn còn ở đây, anh ta không thể quá làm càn.

“Chị Tuyết là chị cả của bọn anh, lớn hơn bọn anh mấy tuổi, cho nên thường xuyên chăm sóc cho mấy đứa em trai em gái là bọn anh”

Khi nhắc đến chị Tuyết này, giữa lông mày của Lục Đình Vỹ hiện lên một ý cười, nhìn qua rất ôn hòa.

"ồ.” Đường Nhã Phương quay lại nhìn bức ảnh kia, ngoại trừ cái người gọi là chị Tuyết này, những người còn lại cô đều đã gặp qua, cho nên cô rất tò mò về chị gái xinh đẹp này.

Đường Nhã Phương được gặp chị Tuyết như mong muốn.

Lê Tuyết, người cũng như tên, trắng nõn xinh đẹp, khí chất thanh lãnh.

“Đình Vỹ.

Lê Tuyết đã rất lâu rồi không nhìn thấy Lục Đình Vỹ, cho nên khi cô ta nhìn thấy anh, trên mặt không chút nào che giấu sự vui vẻ.

Lục Đình Vỹ đặt đũa xuống, cầm khăn ướt trên bàn lên lau miệng, lúc này mới chậm rãi nói chuyện: “Chị Tuyết, đã lâu không gặp."

Giọng nói bình thản không chút thăng trầm, duy chỉ có ánh mắt tiết lộ ra tâm trạng của anh khi gặp Lê Tuyết.

Lê Tuyết đi lên ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, nhớ đến lời quản lý vừa nói với cô ta, liền cười hỏi: “Đình Vỹ không định giới thiệu sao?”

“Chị Tuyết thân mến, chị không thấy em sao?” Lương Phi Mạc thấy Lê Tuyết làm như không thấy mình, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào anh họ và chị dâu, không khỏi có hơi bất mãn.

Lê Tuyết quay đầu nhìn anh ta một cái, cong môi nói: “Lương Phi Mạc, chào buổi tối.”

Một câu qua loa lấy lệ.

Lương Phi Mạc đau lòng!

Đường Nhã Phương nhìn thấy bộ mặt ai oán của Lương Phi Mạc, không nhịn được mà cười “phụt” một phát

Lê Tuyết nhíu mày: “Tôi nói có cái gì buồn cười sao?”

Đường Nhã Phương nhìn cô ta một cái, ngượng ngùng cười: “Không có không có.”

“Cô chính là vợ của Đình Vỹ?” Diệp Thần hỏi.

“Vâng."

Không hiểu vì sao Đường Nhã Phương lại cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt này lại mang cho người ta một cỗ áp bức vô hình, khiến cô cảm thấy có chút bất an khẩn trương.”

Lê Tuyết nhíu mày, nhìn về phía Lục Đình Vỹ hỏi: “Bác Lục biết không?

Ánh mắt Lục Đình Vỹ lộ ra một tia lãnh ý: “Không quan trọng.”

Đường Nhã Phương cảm giác được khí tức xung quanh anh như đang hạ xuống, ngay tại thời điểm Lê Tuyết nhắc đến “bác Lục."

Cô cũng biết được đại khái tình huống của nhà họ Lục từ trong miệng Lục Đình Chiêu, cô cũng biết mấy nhà giàu bên ngoài nhìn thì ngăn nắp xinh đẹp, nhưng bên trong lại có nhiều chuyện không muốn cho người ta biết.

Cô nghĩ, chắc là anh ấy hận ba giống như cô.

Cô không nhịn được đau lòng nắm tay anh, anh quay đầu ngạc nhiên nhìn cô.

Cô cười một tiếng, anh thấy được sự đau lòng trong mắt cô, trong nháy mắt anh đã hiểu được tâm tư của cô, một nét nhu tình hiện lên trong mắt anh, mười ngón tay của họ đan xen vào với nhau.

Hai người bọn họ cứ vậy âu yếm nhau khiến cho tất cả mọi người trong phòng trợn trắng mắt.

“Phi Mạc, bọn họ vẫn thường xuyên show ân ái không coi ai ra gì như vậy sao?”

“Bọn họ show ân ái là chuyện thường, từ từ sẽ quen.” Lương Phi Mạc bày ra dáng vẻ người từng trải.

Lê Tuyết cười, không nói gì.

Trong ấn tượng của cô ta, Lục Đình Vỹ là người lạnh như băng, không có tý hứng thú gì với chuyện tình cảm, cô ta còn tưởng anh sẽ độc thân cả đời, không ngờ rằng anh lại là người kết hôn sớm nhất trong đám bọn họ.

Quả thực không thể tin được!

“Hôm nay là lần đầu tiên em dâu đến đây, chị mời khách.” Lê Tuyết ngầu lòi miễn phí cho bọn họ.

“Ban đầu em cũng không có ý định trả tiền.”

Lục Đình Vỹ hiếm khi tâm trạng tốt nói đùa một câu.

Bầu không khí rất là hòa hợp nhẹ nhõm, ấn tượng đầu tiên của Đường Nhã Phương về Lê Tuyết là Lê Tuyết không giống như mấy cô chủ nhà giàu ngạo mạn khác, vô cùng hiền hòa

Sau đó Lê Tuyết gọi quản lý mang mấy bình rượu đến, nói muốn cùng bọn họ nâng cốc, không say không về.

Kết quả là Đường Nhã Phương vốn ban đầu chỉ muốn ăn một bữa cơm, giờ lại thành trận bạn bè tụ tập.