Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 150: Đừng đánh tôi



“Nhã Phương, quản lý thực sự là một người tốt.”

Sau khi ngồi lên xe taxi,Tống An Nhi xúc động lên tiếng.

Trước đây đã mấy lần Lê Bích Nguyệt muốn hãm hại Nhã Phương, nếu quản lý là một kẻ ngu xuẩn giống với Lê Bích Nguyệt, vậy thì Nhã Phương bây giờ e là đã rời khỏi Thời Đại rồi.

"Lê Na rất tốt.

Đối với những lần giúp đỡ của Lê Na, Đường Nhã Phương đều cảm kích trong lòng.

Có cơ hội phải nói chuyện với Phi Mạc, có thể thăng chức cho Lê Na.

“Cậu muốn đưa tớ đi đâu?” Tống An Nhi nhìn ra ngoài xe, hỏi.

“Bệnh viện."

“Bệnh viện?” Tống An Nhi kinh ngạc lên tiếng, lập tức liền hiểu ra, "Đến xem Dương Y Thanh?”

“Ừ.

Lê Mẫn Nghi cũng bắt đầu đi rồi, chúng ta sẽ gặp mặt ở cổng bệnh viện.”

Biết được bọn họ muốn ra mặt thay cho mình, Tống An Nhi cay cay sống mũi, mắt ươn ướt.

“Cảm ơn các cậu.” Cô nghẹn ngào nói.

Thấy viền mắt cô đỏ ửng, Đường Nhã Phương cũng không nhịn được muốn khóc, nhưng cô đã kìm lại được.

“Chúng ta là những người bạn tốt nhất, cậu bị oan ức, tớ và Lê Mẫn Nghi sao có thể chịu được?”

Đường Nhã Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cô, “Lát nữa không được khóc trước mặt đối nam nữ cặn bã kia, thái độ của chúng ta phải cứng rắn hơn bọn họ biết chưa? Không phải sợ, tớ và Lê Mẫn Nghi luôn ở bên cậu giúp cậu.”

"Ừ" Tống Di An gật đầu, nhưng nước mắt rơi lại càng dữ dội.

May mắn lớn nhất trong đời cô có lẽ chính là gặp được hai người bạn tốt nhất là Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi.

“Đồ ngốc, bảo cậu đừng khóc thì khóc lại càng dữ.

Đường Nhã Phương cười mắng, viền mắt cũng bất giác ươn ướt.

Khi hai người đến bệnh viện, Lê Mẫn Nghi đã tới sớm hơn các cô một bước, vừa thấy các cô, liền đi đến đón.

"Các cậu khóc à?” Vừa đến gần, thì thấy hai mắt các cô đều đỏ ửng.

“Tớ không khóc, chỉ là có cát bay vào mắt tớ.” Đường Nhã Phương không chịu nhận nói.

“Tớ chỉ là bị các cậu làm cảm động” Tống An Nhi mỉm cười nói.

Nghe vậy, Lê Mẫn Nghi liền vỗ vỗ đầu Tống An Nhi.

“Lát nữa có chuyện cho cậu cảm động.” Sau đó, cô nhìn sang Đường Nhã Phương, “Tớ hỏi rồi, kẻ thứ ba họ Dương ở phòng bệnh VIP tầng bảy của tòa nhà nội trú.”

“Người phụ nữ đó thật sự đã lừa dối An Nhi.”

Đường Nhã Phương nhếch miệng cười lạnh lùng, “Vậy chúng ta phải đi định tội danh rồi.”

Cô và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau cười, trong nụ cười của cả hai đều mang vẻ lạnh lùng.

Dám bắt nạt An Nhi nhà các cô, hãy đợi gánh chịu hậu quả nghiêm trọng đi.

“Chị dâu, các chị tới rồi.”

Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương liền kinh ngạc.

“Sao cậu ở đây?” Cô hỏi.

“Là tớ gọi cậu ấy đến.”

Lê Mẫn Nghi ở bên cạnh trả lời câu hỏi.

Đường Nhã Phương không hiểu nhìn sang cô, chỉ nghe thấy cô giải thích: “Tớ nghĩ chỉ ba người phụ nữ chúng ta thì quá đơn giản, tốt xấu gì cũng cần một người đàn ông giữ thể diện”

“Chuyện này không giống cậu nha, Lê Mẫn Nghi."

Cô nhóc Lê Mẫn Nghi này không sợ trời không sợ đất, từ khi nào lại sợ không giữ được thể diện đây?

Hơn nữa...!

“Không phải cậu rất ghét cậu ta sao? Sao lại để cậu ta giúp đỡ vậy?”

Thật ra đây mới là điều Đường Nhã Phương tò mò nhất.

Trước đây hai người không phải là vừa gặp mặt liền cãi nhau, nhìn nhau không vừa mắt sao? Làm sao mà quan hệ đột nhiên trở nên tốt như này vậy?

“Bởi vì..."

Lê Mẫn Nghi cắn môi, trong chốc lát cũng không biết nên giải thích như nào cho đúng.

Thấy cô khó xử như vậy, Lục Đình Chiêu nhíu mày, sau đó lên tiếng giải thích giúp cô: “Chị dâu, không có chuyện gì mà một chầu rượu không thể giải quyết, nếu như không được, thì hai chầu, ba chầu, bốn chầu, đều sẽ giải quyết được.

“Vậy sao?” Ánh mắt xem xét của Đường Nhã Phương loanh quanh nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, cô đang nghĩ có phải là giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết không.

Lê Mẫn Nghi bị ánh mắt của cô nhìn đến chột dạ trong lòng, giả vờ mất kiên nhẫn nói: “Thôi được rồi, hôm nay đến để trả thù thay cho An Nhi, những chuyện khác thì giải quyết xong rồi nói.”

"Cũng phải.” Đường Nhã Phương gật đầu không phản đối.

Dù sao thì nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì giữa Lê Mẫn Nghi và Đình Chiêu, vậy cũng là một chuyện tốt.

Thế nhưng ngay lúc các cô đang chuẩn bị vào thang máy, Lục Đình Chiêu đột nhiên thốt ra một câu, “Chờ một chút, còn một người chưa đến.”

“Ai?” Đường Nhã Phương quay đầu, nghi hoặc trợn mắt nhìn cậu ấy.

Lục Đình Chiêu cười “ha ha”: “Anh ấy đến rồi.”

Nói xong cậu liền chỉ ra chỗ cửa tòa nhà, ba người phụ nữ cùng lúc giương mắt nhìn ra.

Chỉ thấy một bóng người to lớn vội vàng sải bước đi về phía bên này.

“Phi Mạc!”

Đợi người đi đến gần, Đường Nhã Phương nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, bất giác lên tiếng kinh ngạc.

“Nhã Phương, cậu quen anh ta?” Lê Mẫn Nghi ở bên cạnh hỏi.

“Em họ của Đình Vỹ."

Đối với chuyện Phi Mạc lại xuất hiện ở đây, Đường Nhã Phương nghĩ thầm có lẽ là Đình Chiêu gọi đến làm người hỗ trợ,

Thật sự chịu thua với bọn họ! Ban đầu chỉ nghĩ mấy người phụ nữ bọn họ tự mình giải quyết, bây giờ có thêm hai người đàn ông, không chừng sẽ bị nói thành bọn họ đi bắt nạt người.

“Xin lỗi, tôi tới muộn” Lương Phi Mạc khẽ thở hổn hển, ngượng ngùng cười với bọn họ.

“Không sao.

Đến vừa đúng lúc.

Lục Đình Chiêu vỗ vỗ vai anh ta, quay người nói với mấy người phụ nữ: “Người đến đủ rồi, chúng ta đi lên thôi.”

Thế là, một đám người đông đông đủ bước vào trong thang máy, đi tới căn phòng bệnh nào đó ở tầng bảy.

...!

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Dương Y Thanh.

Đối với việc bọn họ đến, trên mặt Dương Y Thanh vụt qua một nét hoang mang, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Các người đến đây làm gì?”

“Đến thăm cô.” Đường Nhã Phương nhẹ nhàng cười châm biếm trả lời, sau đó quay đầu nói với Lê Mẫn Nghi: “Nghi, mang hoa quả và hoa tươi cậu mua ra đi.

“Cái gì? Hoa quả và hoa tươi?” Vẻ mặt Lê Mẫn Nghi hoang mang, sau đó oan ức hề hề nói: “Ui cha, xin lỗi, tớ quên mua rồi.”

“Sao cậu có thể quên vậy? Chúng ta đến để thăm người bệnh, sao có thể ăn mà không mang đồ đến?” Đường Nhã Phương oán trách nhìn liếc qua Lê Mẫn Nghi.

Người phía sau lập tức oan ức chết đi được, "Không phải nói là cô Thanh chỉ là bị xước một chút da đầu, cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì."

Nói ý chính là không cần thiết phải mua hoa quả và hoa tươi gì cả.

“Vậy sao?” Đường Nhã Phương giả vờ không tin nhìn về phía Dương Y Thanh.

“Cô Thanh, cô thật sự chỉ bị xước chút da sao? Thế sao lại phải nằm viện vậy?”

Nhìn hai người bọn họ một người

hát một người phụ họa, Lục Đình Chiêu và Phi Mạc liên tục phải nhịn cười, đây không phải đang đơn thuần muốn phá kịch của người ta sao?

“Nơi này không chào đón các người, mời ra ngoài!” Dương Y Thanh sầm mặt, vờ như không nghe thấy câu hỏi của cô, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.