Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 158: Sợ làm đau cô



Tống An Nhi đặt cốc nước lên bàn, vừa xoa cái trán đau đớn vì đụng phải cửa vừa đi đến bên cạnh Đường Nhã Phương.

“Tổng giám đốc Lương nói thế nào?” Tống An Nhi hỏi.

Đường Nhã Phương quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú: “An Nhi, cậu quan tâm chuyện Phi Mạc nói đến thế sao?”

“Gì?” Tống An Nhi buồn cười nhìn cô: “Tớ quan tâm anh ta làm gì? Tớ quan tâm cậu, muốn hỏi xem Tổng giám đốc Lương xử lý Lạc Bích Nguyệt thế nào thôi.”

“Vậy sao?” Đường Nhã Phương nhướng mày cười cười, cũng không làm khó cô, trực tiếp đổi chủ đề: “Cách chức của Lạc Bích Nguyệt rồi.”

Thấy cô không tiếp tục truy hỏi chuyện về Lương Phi Mạc, Tống An Nhi âm thầm thở nhẹ, sau đó lại nghe thấy tin Lạc Bích Nguyệt bị cách chức, cả người nháy mắt liền trở nên kích động.

“Thật ư? Thật sự cách chức của Lạc Bích Nguyệt ư?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Thấy cô kích động như vậy, Đường Nhã Phương buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Lần này xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!”

Chỉ cần nhớ đến trước kia Lạc Bích Nguyệt ỷ vào việc mình là phó quản lý, thường xuyên bắt nạt Nhã Phương, Tống An Nhi liền tức giận dễ sợ.

Có điều, hiện giờ cuối cùng cũng hết giận rồi.

“Tớ còn có tin tốt muốn nói cho cậu đây.”

“Tin tốt gì?” Tống An Nhi buồn bực nhìn Đường Nhã Phương.

“Vị trí phó quản lý của Lạc Bích Nguyệt sẽ do cậu tiếp nhận”

Tống An Nhi ngốc tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Đường Nhã Phương nhíu mày, quơ quơ tay trước mặt cô: “An Nhi, cậu vui đến mức choáng váng rồi sao?”

“A!” Tống An Nhi đột nhiên hét lớn, cô kích động bắt lấy tay Đường Nhã Phương: “Nhã Phương, vậy mà tớ lại được lên chức phó quản lý, thật sự là khó tin!”

Đường Nhã Phương giật giật mí mắt, rút tay mình ra khỏi tay cô, tức giận liếc nhìn cô: “Nhìn dáng vẻ cậu xem, một chức phó quản lý thôi mà cũng kích động như vậy, về sau nếu lên làm tổng quản lý thật thì chắc sẽ phát điên mất.”

“Cậu không hiểu đâu, Nhã Phương.

Tớ vẫn cho rằng cả đời này tớ cũng chỉ có thể làm một phóng viên nho nhỏ, cũng không dám mơ tưởng làm phó quản lý, quản lý gì gì đó.

Bởi vì tớ cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không đến lượt tớ.”

Tống An Nhi vẫn cười ngây ngô, nhưng lời nói ra lại khiến Đường Nhã Phương có chút chua xót trong lòng.

“Đồ ngốc, cậu ưu tú như vậy, là vàng thì chắc chắn sẽ sáng lên.” Đường Nhã Phương đau lòng sờ sờ đầu cô.

Tống An Nhi nở nụ cười ngu đần với cô: “Đúng thế, là vàng thì chắc chắn sẽ sáng lên”

Đường Nhã Phương dịu dàng cười cười, không nói thêm gì nữa.

Bên này, Lương Phi Mạc vừa mới cúp điện thoại của chị dâu, liền lập tức gọi điện cho anh họ.

“Nói.” Một tiếng ngắn gọn nhưng cực kỳ lưu loát, vô cùng phù hợp với khí chất của anh họ.

“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Lương Phi Mạc dè dặt nói.

Trước sự im lặng của người kia, vô hình khiến người ta cảm thấy càng thêm áp lực, nỗi sợ hãi trong lòng dâng cao.

Lương Phi Mạc nuốt nước miếng, rồi mới từ từ mở miệng: “Anh, hôm nay chị dâu xảy ra chút chuyện..."

“Ừ?” Vẻ lạnh lùng vốn có trong giọng nói vẫn được anh giữ nguyên.

sống lưng Lương Phi Mạc lạnh buốt, trong đầu bỗng nảy sinh suy nghĩ muốn cúp máy.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu giờ anh ta không chủ động nói cho anh họ biết, hậu quả nhất định sẽ càng thê thảm hơn.

Vì thế, anh ta cắn răng, lần lượt kể lại toàn bộ câu chuyện.

Vẫn là sự yên lặng đáng sợ ấy, khuôn mặt tuấn tú của Lương Phi Mạc nhăn nhó đau khổ, lần này chắc chắn anh ta khó thoát khỏi trách nhiệm rồi.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên.

“Ở miền Nam có một hạng mục..."

Anh còn chưa nói xong, Lương Phi Mạc đã lập tức tiếp lời: “Anh, chỗ xa như vậy để anh đi không thích hợp, anh vẫn nên ở cạnh chị dâu nhiều hơn đi, em sẽ đi thay anh.” Vừa dứt lời, những giọt nước mắt như muốn trào ra khỏi đôi mắt của Lương Phi Mạc.

“Ừm.

Nhớ rõ sau khi trở về viết một bản báo cáo giao cho tôi.”

Còn phải viết báo cáo nữa sao? Giờ Lương Phi Mạc không chỉ muốn khóc mà thậm chí còn muốn chết.

Sao anh họ nỡ đối xử tàn nhẫn với anh như vậy chứ? Vì sao? Chẳng phải là anh thì nên yêu thương em trai à?

Ngay khi Lương Phi Mạc còn đang kêu rên, đầu kia điện thoại đã truyền đến một câu nhẹ bẫng.

“Tôi sẽ giúp cậu giải quyết bên chỗ ông ngoại.

Được rồi.

Lương Phi Mạc thở dài, ông ngoại nhà anh ta chỉ nghe anh họ nói, vì thế có chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào anh họ ra mặt giải quyết giúp anh ta.

Đây cũng là lý do vì sao anh ta cực kỳ sùng bái kính trọng anh họ.

Vừa mới biết được cô bị bỏng, Lục Đình Vỹ liền bỏ lại công việc trong tay, vội vã chạy về nhà.

Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền liếc thấy bóng dáng đang nằm trên giường.

Anh đi đến bên giường, cúi đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt điềm tĩnh của cô, con ngươi đen nhánh hơi hơi gợn sóng.

Tầm mắt anh dời xuống dưới, cổ áo ngủ của cô có chút thấp, vì thế anh nhìn thấy được vệt đỏ bừng trước ngực cô.

Trái tim anh hung hăng co rút lại, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt tràn ngập đau lòng.

Anh duỗi tay muốn chạm vào cô, nhưng lúc sắp chạm tới lại từ từ gập ngón tay lại.

Anh sợ làm đau cô.

Đường Nhã Phương đang mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn mình.

Nhưng đây là trong nhà cô, sao có thể có người nhìn cô được.

Đấu tranh một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở mắt ra, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt.

“Đình Vỹ.” Cô hoàn toàn không thèm suy nghĩ đó là ai liền trực tiếp bật thốt lên.

Nghe thấy cô gọi, Lục Đình Vỹ thu hồi ánh mắt đặt trên ngực cô, nhìn về phía cô, hơi hơi mỉm cười: “Ừm, là anh”

“Sao anh đã về rồi?”

Không phải giờ này anh đang làm việc sao?

Đường Nhã Phương ngồi dậy, Lục Đình Vỹ cầm lấy gối đầu lót sau lưng cô.

Ánh mắt lướt qua vết thương trước ngực cô, anh nhàn nhạt nói: “Về xem em.”

Chú ý tới ánh mắt của anh, cô nhướng mày: “Phi Mạc nói cho anh biết rồi à.”

Anh không trả lời, nhưng sự đau.