Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 242: Em không muốn rời xa anh



Chu Như Ngọc bị đuổi khỏi biệt thự nhà họ Vi.

Hoàng Hà Liên thực sự rất nhẫn tâm, trực tiếp cho người vứt hết đồ đạc của Chu Như Ngọc ra ngoài, sau đó cũng đuổi Chu Như Ngọc đi luôn.

“Chu Như Ngọc, từ nay cô không còn chút quan hệ gì với nhà họ Vi và Vịnh Phong.

Có thể cút xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.”

Theo giọng điệu lạnh lùng của Hoàng Hà Liên, cửa lớn của biệt thự cũng từ từ đóng lại.

Chu Như Ngọc ngã sấp trên mặt đất, quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn sau cánh cửa, trong mắt đều là vẻ thất vọng.

Từ đầu tới cuối, anh ta không hề nói giúp mình câu nào, khi Hoàng Hà Liên đuổi mình ra ngoài, anh ta cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, dù cho cô ta có kêu khóc "Vịnh Phong, em không muốn rời xa anh, em yêu anh”, anh ta vẫn thờ ơ.

Hóa ra một người đàn ông khi đã tuyệt tình lại đáng sợ đến vậy.

Cô ta cười tự giễu, nước mắt tuôn rơi như ngọc vỡ, cứ chảy mãi không ngừng.

Trong vòng một ngày, thế giới của cô ta đã đảo lộn hoàn toàn.

Cứ tưởng rằng mình sẽ được kế thừa tập đoàn Đường Thị theo ý mình, được gả vào nhà họ Vi, trở thành vợ của Vịnh Phong như ước muốn.

Giấc mộng hão huyền, đã tới lúc nên tỉnh giấc rồi!

Cô ta hận!

Hận Hoàng Hà Liên!

Hận Vi Vịnh Phong!

Hận tất cả những người đã làm cô ta tổn thương!

Nhưng cô ta hận nhất chính là Đường Nhã Phương!

Nếu không phải vì Đường Nhã Phương, cô ta sẽ không đến mức rơi vào bước đường hôm nay.

Tất cả đều tại Đường Nhã Phương!

Những giọt nước mắt bỗng nhiên ngừng rơi, cô ta hung dữ siết chặt tay lại, ánh mắt đầy sự hận thù.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, "Đường Nhã Phương, tôi không buông bỏ qua cho cô đâu!"

“Anh phải biết rằng, Như Ngọc là con gái anh.

Lẽ nào muốn để con gái mình sống không thoải mái sao?”

“Con gái tôi? Triệu Thanh Bích, trước kia tôi muốn được gặp Như Ngọc, cô có cho tôi gặp không? Cô còn bắt tôi quên đi Như Ngọc là con gái của mình, sao nào? Bây giờ gặp chuyện xấu thì mới nhớ đến tôi hả?”

“Tiết Chí Cương, anh nghĩ tôi muốn tìm đến anh sao? Nếu không phải vì Như Ngọc, cả đời tôi đều không muốn gặp lại anh.”

Triệu Thanh Bích nghiêm mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông ngồi ở trong bóng tối.

Người đàn ông kia bật dậy, bước lại gần bà ta, dơ tay dùng sức nâng cằm bà ta lên, qua ánh đèn từ cửa sổ chiếu vào, vết sẹo từ lông mày đến cằm trên mặt người đàn ông kia hiện lên rất rõ.

Nhìn thấy mà giật mình!

Cơ thể Triệu Thanh Bích không khỏi run rẩy, người đàn ông này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của bà ta nhiều.

“Triệu Thanh Bích, tôi có thể để cô cả đời này không cần phải gặp tôi nữa.” Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ khát máu lạnh lùng.

Bàn tay nâng cằm bà ta đi xuống, trực tiếp lấy bóp cổ của bà ta, rồi siết chặt ngón tay lại.

Triệu Thanh Bích lập tức cảm thấy như không thể hô hấp nổi, bà ta sợ hãi mở to mắt giãy giụa.

Hai tay bà ta bám chặt lấy cánh tay đang bóp cổ mình, cố gắng kéo nó ra, nhưng khoảng cách sức mạnh giữa hai người quá lớn, khiến bà ta không thể di chuyển được một chút nào.

Đến khi bà ta tưởng mình sắp chết, người đàn ông kia mới buông tay ra, bà ta liền ngã xuống đất ngay lập tức.

“Khụ khụ..” Triệu Thanh Bích họ khan rũ rượi.

“Chuyện của Như Ngọc, tôi sẽ giúp con bé, còn về cô, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Cút đi cho tôi!”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vừa dứt, Triệu Thanh Bích không để ý đến việc không thở nổi, dùng cả tay chân bò lên, sau đó loạng choạng đi ra ngoài.

“Ông Cương, ông thực sự muốn giúp bà ta sao?” Người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối bước ra.

Người đàn ông kia liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Có những điều không phải thứ cậu nên hỏi."

Người kia giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu, "Là tôi lắm mồm, xin ông Cương đừng trách tôi."

“Trước tiên hãy đến Hải Phòng, dốc hết sức mình giúp bọn họ một tay” Người đàn ông lại quay về ngồi ở một góc hẻo lánh trong bóng tối.

“Vâng.” Người kia nghe lời rời đi.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Vì không có gì nghiêm trọng nên Đường Nhã Phương đã nhờ Lục Đình Vỹ đưa cô đến bệnh viện mà ba cô đang ở.

“Ba, con đã bảo vệ được tập đoàn Đường Thị rồi.” Đường Nhã Phương nhìn người ba vẫn đang nhắm chặt mắt của mình, khỏe mỗi khẽ nhếch lên.

“Ba, mấy người bác Trần nói rằng con là đứa con gái khiến cho bố tự hào, bố thấy thế nào?”

Nói đến đây, Đường Nhã Phương hạ giọng cười, “Con nghĩ ba sẽ không cảm thấy tự hào đâu, chỉ cảm thấy con đang làm loạn thôi.”

Cô yên lặng nhìn ông, nét cười trên môi dần nhạt đi, trong ánh mắt có chút gì đó buồn bã, cô ước gì giờ này ba cô sẽ tỉnh lại, chỉ vào mũi cô mà mắng cô là dại dột nháo không hiểu chuyện.

Mà người ba trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt yên bình, yên bình đến mức khiến trong lòng cô đau đớn.

Cô hít một hơi thật sâu, nhếch khỏe môi, "Ba, mấy ngày nữa ba sẽ đi Mỹ.

Con biết nhất định ba sẽ trách con tại sao đưa ba đến một nơi xa lạ như vậy, nhưng chỉ cần ba có thể tỉnh lại là được, có thể khỏe lên, vậy thì có bị ba mắng con cũng thấy vui.

Vừa nói, cô vừa cười ngây ngốc, không ngờ nước mắt lại rơi xuống.

Trong làn nước mắt, gương mặt của ba dần nhòe đi.

Lục Đình Vỹ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng nức nở đè nén của cô, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Anh mở cửa bước vào, ếc mắt liền thấy người đang ngồi khóc thút thít bên giường.

Anh đau lòng bước đến ôm cô vào lòng.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô và để cô khóc nức nở trong lòng mình.

Những cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu, lo lắng quá lâu, sau khi tất cả mọi chuyện lắng xuống, cuối cùng cũng có thể trút bỏ ra được.

Từ bệnh viện về tới nhà cũng đã là hơn bảy giờ tối rồi, vừa vào tới cổng, thím Ngô liền ra đón, đám người Lương Phi Mạc cũng đã đến.

Đường Nha Phương nhanh chóng bước vào phòng khách, nhưng tinh ý nhận ra rằng bầu không khí có một chút kỳ lạ.

Lương Phi Mạc và Lục Đình Vỹ mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn, trong khi Mẫn Nghi và An Nhi cùng ngồi trên một chiếc ghế sô pha dài, vẻ mặt ai nấy đều khá khó coi.

Kể cả khi nhìn thấy bọn họ quay về, cung chỉ thờ ơ nói một câu “Hai ngừoi về rồi à.”

Rất kỳ lạ! Cực kì kỳ lạ!

Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ nhìn nhau, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Mẫn Nghi, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có chuyện gì vậy? Sao nhìn ai cũng như có tâm trạng không thoải mái vậy?”

Lê Mẫn Nghi cong môi lên, “Thật ra tớ và Lục Đình Chiêu đã có một chút ầm ĩ không mấy vui vẻ.”

Vấn đề giữa An Nhi và Phi Mạc thì đương nhiên là không cần phải nói rồi.

Đường Nhã Phương nhướng mày, sau đó hỏi: "Mọi người đã ăn tối chưa?"

“Vẫn chưa, chị dâu có muốn ra.