Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 245: Để tôi ôm em một cái



Xe SUV màu đen phi nhanh trên đường lớn, chạy ngược đường về hướng nội thành.

Trong xe, Tống An Nhi dùng sức nắm chặt lấy cửa, muốn mở cửa ra.

Nhưng cửa đã sớm khóa rồi, sao cô có thể dễ dàng mở ra được?

Sau khi tốn công vô ích một lát, cô mới từ bỏ, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn người lái xe.

"Lương Phi Mạc, anh đang bắt cóc đó có hiểu không? Đây là phạm pháp anh hiểu không?" Cô lớn tiếng gào thét.

Lương Phi Mạc không chú ý nghiêng đầu nhìn cô một cái, khỏe mỗi nhếch lên, "Vì em, phạm pháp thì có sao?"

Tống An Nhi sững sờ, sau đó cười lạnh, "Đừng nói những lời dối trá này với...!tôi, tôi không phải trẻ con ba tuổi."

Còn nói cái gì mà vì cô, phạm pháp thì có sao?

Nếu như cô bảo anh ta giết người, anh ta cũng giết sao?

"Anh giết!"

Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên.

Tống An Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt kiên định của anh ta, giờ phút này, cô mới phát hiện hóa ra là mình không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng ra.

"Vậy anh liền giết cho tôi xem một chút đi." Lời nói luôn luôn êm tại hơn hành động!

"Giết ai?" Anh ta hỏi.

"Anh!"

Một chữ rất lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm nào.

"Em thật sự muốn tôi chết sao?" Lương Phi Mạc bình tĩnh hỏi.

"Đúng, anh chết tôi sẽ không cần khổ sở như vậy nữa!" Giống như là bị chọc vào chỗ đau, Tống An Nhi lớn tiếng gào lên.

Trong xe rơi vào sự yên lặng một cách chết chóc.

Anh ta hơi siết chặt bàn tay cầm lái, khỏe môi hiện ra một nụ cười đẳng chát, anh hỏi: "Tôi khiến em rất đau khổ sao?"

Tôi khiến em rất đau khổ sao?

Giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh, lại xen lẫn sự cô đơn.

Trong lòng không khỏi khô khốc, Tống An Nhi che mặt, nước mắt không nhịn được tràn mi ra ngoài.

Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Lương Phi Mạc cũng không chịu nổi.

Nhiều ngày như vậy, cho dù làm cùng một công ty, nhưng một ngày lại không chạm mặt lần nào.

Đúng thế, bọn họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cũng không thoải mái.

Nếu như hôm nay không phải là bởi vì chuyện của chị dâu, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không được ở chung đi.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, anh ta mới biết được mình mơ tưởng cô thế nào.

Càng nghĩ, anh ta liền càng không muốn buông cô ra.

Dừng xe ở sát ven đường, mở dây an toàn, anh ta quay người, đưa tay ôm cô đang khóc vào trong lòng.

"Lương Phi Mạc, anh..."

Tống An Nhi vừa định giãy giụa, bên tai liền vang lên tiếng nói gần như cầu xin của anh ta.

"Để cho tôi ôm một cái là được rồi." Sống mũi chua chua, nước mắt càng tràn lan.

Vì sao? Vì sao?

Cô ghé vào tai anh ta không ngừng nỉ non, hai tay vòng qua lưng anh ta, lên tiếng khóc lớn.

Đôi mắt của Lương Phi Mạc ẩm ướt, dúi đầu vào giữa cổ cô, bàn tay ôm cô dùng sức siết chặt.

Ngoài xe, bóng đêm đậm đặc như mực im ắng tràn ngập ra dọc theo con đường, bầu trời đen nhánh không nhìn thấy một tia sáng nào.

Cô đơn vắng lặng.

Con người, vừa gặp phải tình cảm, cho dù phía trước là vực sâu thăm thẳm, cũng sẽ không chút do dự nhảy vào.

Tống An Nhi tỉnh lại, vừa mở mắt ra chính là khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hiện lên từng cái một như cảnh phim trong đầu cô.

Cô có hối hận không?

Không, cô không hối hận.

"An Nhi, cho dù là vực sâu, anh cũng sẽ ôm em cùng nhau rơi xuống."

Anh ta nỉ non bên tai cô, chôn thật sâu vào trong cơ thể của cô.

Vào lúc này, bọn họ chỉ thuộc về lẫn nhau, không có hôn ước, cũng không có vị hôn thê.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của anh ta, trong mắt đầy tình cảm nồng nàn.

Cho dù kết quả quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn là quá trình.

Cô nhếch môi cười một tiếng, chỉ cần hai người yêu nhau, vực sâu thì có sợ gì?

Nghĩ thông suốt, tâm trạng cũng thoải mái hơn, cô nghịch ngợm nắm lấy mũi anh ta.

Biển cả mênh mông vô bờ, An Nhi đứng ở bên mé boong tàu, dựa hông vào lấy lan can, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.

"An Nhi, đừng làm chuyện điên rồ, nơi đó nguy hiểm, mau tới đây."

Anh ta cẩn thận từng li từng tí tới gần cô.

Nhưng lúc anh ta chỉ cách cô có mấy bước, cô đột nhiên xoay người, nhảy xuống khỏi boong tàu.

"An Nhi!" Anh ta la lên thất thanh, cũng nhảy xuống theo.

Nước biển rất lạnh, anh ta quên mất mình không biết bơi, giãy giụa muốn nổi lên mặt nước, nhưng từng cơn sóng biển đánh tới, vừa mới nhô ra khỏi mặt nước lại bị đánh về trong biển.

Thể lực dần dần mất đi, hô hấp cũng dần dần khó khăn.

Ngay lúc anh ta nghĩ mình sắp chết, mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt cười dịu dàng.

"Anh tỉnh rồi!" Chủ nhân của đôi mắt cười nói.

Cảm giác cái mũi được buông lỏng, hô hấp khôi phục lại, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.

Cô gái lúc đầu đã nhảy vào trong biển, bây giờ đang chống đầu, cười duyên dáng nhìn anh ta.

Đó là mơ! Một cơn ác mộng!

Âm thầm nhẹ nhàng thở ra, anh ta nhéo nhéo mặt cô, "Em không sợ làm anh ngạt chết sao?"

Vậy mà lại nắm lấy mũi anh ta, hại anh ta suýt nữa không thở được.

"Không phải anh đã tỉnh lại sao?" Tống An Nhi trừng mắt nhìn.

"Ừm, đã tỉnh lại." Ánh sáng u ám lóe lên trong mắt, Lương Phi Mạc xoay người đặt cô ở bên dưới.

Dưới chăn, hai người đều không mặc quần áo, vừa đè lên nhau, thân thể ấm áp dán chặt vào cùng một chỗ, không có một khe hở nào.

Cảm giác được thứ cực nóng của anh ta, trong lòng không khỏi run lên, cô muốn đẩy anh ta ra theo bản năng, "Đừng đè em, không thoải mái."

"Không thoải mái?" Mày kiếm chau lên, khỏe môi nở nụ cười mập mờ, anh ta cúi đầu xuống, dán môi lên trên lỗ tại phiếm hồng của cô, "Vậy hãy làm vài chuyện khiến em thoải mái đi."

Nói xong, không chờ cô kịp phản ứng, anh ta đã bịt kín môi cô lại, chặn tất cả kháng nghị của cô.

Một phòng kiều diễm.

Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, phá hủy bầu không khí mập mờ trong phòng.

Gần như là theo bản năng, Tống An Nhi đẩy Lương Phi Mạc từ trên người mình xuống, sau đó xoay người trần truồng xuống giường, chạy tới nhận điện thoại.

Cô sẽ gấp gáp như vậy là bởi vì tiếng chuông này được đặt riêng cho một người.

"Luật sư Chung." Vừa bắt máy, cô đã nói với đầu bên kia điện thoại.

Luật sư Chung chính là luật sư biện.