Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 298: Cô không nỡ



Lê Mẫn Nghi bưng hoa quả đi vào thư phòng, thấy ba và Lục Đình Chiêu vẫn đang chơi cờ, liền nhẹ nhàng đem đĩa trái cây đặt lên bàn, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Lục Đình Chiêu.

Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng, rồi lại dời tầm mắt về lại bàn đánh cờ.

Bố Lê liếc nhìn con gái, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Sao không ở cùng với mẹ con?"

“Mẹ muốn xem phim dài tập, bảo con không được quấy rầy mẹ.” Lê Mẫn Nghi cảm thấy rất buồn cười khi nhớ đến cảnh mẹ vội đuổi mình lên lầu, cô biết mẹ cô đang lo lắng rằng hai người họ ở cạnh nhau sẽ không hòa hợp.

Nhưng bây giờ xem ra hình như mẹ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Bầu không khí mà hai người họ đang chơi cờ rất hòa hợp, ít nhất là cô đã trông thấy như thế này.

Sức lực ngang nhau, không ai nhường ai, đánh xong một bàn cờ cũng đã một tiếng đồng hồ.

Lần này, bố Lê đã thua.

Thua mất ba phần tư quân.

“Cảm ơn chú.” Lục Đình Chiêu khiêm tốn nhìn bố Lê, mặt mày hiền hậu, nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Bố Lê nhướng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt lãnh đạm, không nhìn ra được ông đang vui hay tức giận.

Nhưng Lục Đình Chiêu lại cảm nhận được có ẩn ý không rõ ràng từ bên trong.

Ấn đường không khỏi cau lại, ba của Lê Mẫn Nghi này có phần quá thâm trầm, càng khiến anh có chút không không hiểu được ông ấy.

Anh trầm ngâm nhìn bố Lê đang cúi đầu xếp quân cờ.

Sự trầm mặc của bố Lê khiến Lê Mẫn Nghi cảm thấy hơi bất an, cô khẽ thúc nhẹ Lục Đình Chiêu.

Quay đầu lại người phía sau, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Anh đánh thắng bố em à?” Cô thì thầm bên tai anh.

Lục Đình Chiêu bất đắc dĩ cong môi, nói: “Anh cũng là bị ép buộc thôi.” Nếu có thể lựa chọn, anh thà chọn thua.

Bị ép buộc? Lê Mẫn Nghi không hiểu ý của anh là gì, vừa định mở miệng hỏi cho rõ ràng thì giọng nói lạnh lùng của ba vang lên.

"Muộn rồi, Mẫn Nghi tiễn cậu Lục về đi."

Đây là lệnh đuổi khách.

Lục Đình Chiêu khẽ nhướng mày, sau đó đứng dậy, hơi cúi người về phía bố Lê, lễ phép nói: "Hôm nay đã làm phiền rồi, ngày khác cháu lại đến thăm hỏi chủ một lần nữa."

Bố Lê im lặng, luôn cúi mặt không nhìn anh lấy một cái.

Lục Đình Chiêu cũng không để ý, bố Lê đã thể hiện sự không thích từ khi anh đến nhà họ Lê, cho nên anh không nhìn ra được lẽ phải trong chuyện này.

Nhưng thái độ của bố Lê khiến Lê Mẫn Nghi bất mãn kêu lên: "Ba, Đình Chiêu là bạn trai của con, ba có thể đừng có cư xử như thế này...! không có phong độ như vậy nữa được không?"

Nghe vậy, bố Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt không vui rơi trên khuôn mặt bất mãn của cô, nói: "Chính vì cậu ta là bạn trai của con cho nên ngay từ đầu ba đã không đuổi cậu ta đi."

“Ba!” Lê Mẫn Nghi tức giận, nói: “Sao ba có thể làm như vậy?

“Tại sao ba không thể làm như vậy?” Bố Lê hỏi lại.

Không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, hai ba con đang giằng co, biểu cảm trên gương mặt đều không được tốt lắm.

Thấy vậy, Lục Đình Chiêu khẽ thở dài, vươn tay nắm lấy tay Lê Mẫn Nghi, khẽ nhéo vào lòng bàn tay cô.

Lê Mẫn Nghi quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Mẫn Nghi, ông ấy là ba của em, em không nên nói với ông ấy bằng giọng điệu như thế này."

"Nhưng..." Lê Mẫn Nghi muốn nói gì đó, lại thấy anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

Cô im lặng ngậm miệng, rồi quay mặt đi không muốn nhìn thấy người ba vô lý của mình nữa.

Sau đó Lục Đình Chiêu nhìn về phía bố Lê, khuôn mặt không lộ ra một tia bất mãn vì những lời nói không hay của bố Lê, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, anh từ tốn nói: “Chú à, Mẫn Nghi là con gái mà bác yêu thương nhất cho nên cháu hiểu tâm trạng của bác.

Tâm trạng làm ba như thế nào.

Nhưng...!"

Anh quay đầu lại, nhìn thật sâu vào Lê Mẫn Nghi, tiếp tục nói với giọng điệu thật sự nghiêm túc: "Xin chủ hãy tin cháu, cháu sẽ không để cho cô ấy chịu đựng dù chỉ một chút uất ức."

Đôi mắt anh dịu dàng, nhanh chóng chảy nước, vẻ mặt anh trìu mến và cả nghiêm túc, như thể cô thật sự là người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Lê Mẫn Nghi khẽ cắn môi, cảm xúc trong đáy mắt rất phức tạp.

Bố Lê lẳng lặng nhìn hai người họ, cuối cùng thở dài một tiếng, "Thôi được rồi, về đi."

...!

Nắm tay Lê Mẫn Nghi ra khỏi biệt thự của nhà họ Lê, Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự trang nhã theo phong cách châu Âu, nửa đùa nửa thật nói một cách trêu chọc: “Anh nghĩ đây hẳn phải là một trong những nơi mà anh không muốn đến nhất."

Lê Mẫn Nghi ở bên cạnh lắng nghe, quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự nơi mà cô đã sống nhiều năm, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn, sau đó cô dời tầm mắt nhìn lên anh, nói: "Anh thật sự không muốn tới đây như vậy sao?"

Lục Đình Chiêu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trong veo của cô, mỉm cười, thành thật gật đầu, nói: "Quả thật không muốn chút nào."

Sau đó, anh buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, đi về phía xe.

Bàn tay đột nhiên trở nên trống rỗng, theo đó trái tim cũng cảm thấy trống rỗng cùng, cảm giác chua xót ngay lập tức tràn ngập lồng ngực.

Đầu ngón tay chậm rãi cuộn chặt thành nằm, cô hít một hơi thật sâu rồi đi về phía anh.

Khi nhìn thấy anh chuẩn bị mở cửa xe, cô cất giọng hét lên: "Lục Đình Chiêu."

Lục Đình Chiêu dừng tay, quay đầu lại, đột nhiên có một bóng người mảnh khảnh lao về phía mình, anh vô thức đưa tay ôm cô.

Môi anh trở nên nóng bỏng, anh kinh ngạc mở to mắt, bắt gặp đôi mắt lấp lánh của cô.

"Đã diễn thì phải diễn cho nguyên bộ."

Cô dán lên môi anh, khẽ nói nhỏ.

Nghe vậy, anh ngước mắt lên nhìn về phía sau lưng cô, một bóng người quen thuộc đang đứng trên ban công tầng hai của biệt thự.

Đó là bố Lê.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, hóa ra là đang đóng kịch.

Trong lòng có chút bực bội không rõ.

Cô lùi về sau, nhìn anh nở nụ cười ranh mãnh, nói: "Lục Đình Chiêu, cảm ơn anh ngày hôm nay đã giúp đỡ em.

Mặc dù diễn xuất có hơi quá, nhưng ba em tin tưởng là tốt rồi, như vậy em có thể yên lòng hơn rất nhiều."

Cô chớp mắt tinh nghịch, thể hiện sự đáng yêu của mình.

Lục Đình Chiêu kìm nén sự bực bội trong lòng, cười bỡn cợt như trước, nói: "Không cần phải khách sáo như vậy, dù sao thì anh ký giao kèo với con gái lớn nhà họ Lê rồi.

Phối hợp với em là điều anh phải làm."

Nghe vậy, sắc mặt Lê Mẫn Nghi trở nên có chút miễn cưỡng, nói: "Đúng là như vậy."

Đúng vậy, giữa hai người họ vẫn còn bản hợp đồng, rốt cuộc cô đang mong đợi điều gì? Tối nay bất cứ hành động nào của anh, cả bất cứ những lời nói nào cũng chỉ là phối hợp cùng cô biểu diễn mà thôi, không có một chút tình cảm riêng tư nào.

Cô cụp mi xuống để che giấu cảm xúc khó chịu, đầu ngón tay buông bên người khẽ run.

Lục Đình Chiêu không biết lúc này.