Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 300: Có muốn chỉ mặt không



Quả thật là oan gia ngõ hẹp.

Đường Nhã Phương khẽ nhưởng mày, quay đầu nhìn Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi: "Cứ coi như không tồn tại đi, chúng ta chọn tiếp đồ của chúng ta đi."

Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi hiểu rằng loại người như thế vốn không cần phải lãng phí thời gian.

Cho nên bọn họ đều thu lại tầm mắt, tiếp tục chọn lễ phục.

Thấy bọn họ đang phớt lờ mình, trong lòng Dương Y Thanh cảm thấy khó chịu.

Được lắm, bọn họ muốn coi cô ta như thể không tồn tại đúng không, thế thì sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy được?

Dương Y Thanh hít một hơi thật sâu, vênh váo hóng hách bước đến bên cạnh bọn họ, thăm dò nhìn chiếc váy mà bọn họ đang xem, cười lạnh nói: "Ôi, đây là ai? Đây không phải là con gái của tội phạm tham nhũng sao? Cô muốn dùng tiền tham ô của ba mẹ cô để mua một trang phục đắt tiền như vậy sao? Cũng uổng cho cô có cái mặt này! Không biết xấu hổ!"

Giọng nói quái gỡ của Dương Y Thanh vừa mới rơi xuống, trong phòng triển lãm liền vang lên một tiếng "bốp".

Rất rõ ràng, rất lớn tiếng.

Chỉ thấy Tống An Nhi tức giận đến mức toàn thân phát run, phẫn nộ quát cô ta: "Cô không được phép nói về ba mẹ tôi như thế!"

Tất cả điều này xảy ra quá nhanh.

Cả Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi đều có chút lờ mờ, lúc đầu bọn họ nghe thấy lời nói của Dương Y Thanh làm nhục người khác, vừa định nổi giận, thì An Nhi đã giơ tay tát vào miệng Dương Y Thanh một cái.

“Tống An Nhi, sao cô đánh tôi!” Dương Y Thanh ôm lấy khuôn mặt đau nhức của mình, tức giận đến mức trợn tròn mắt nhìn Tống An Nhi, sự hận thù trong mắt cô ta như muốn xé nát An Nhi ra.

Thấy vậy, Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi vội vàng bảo vệ An Nhi ở phía sau lưng mình, đứng trước mặt Dương Y Thanh giống như hai vị thần giữ cửa.

Hàn Minh Quân cũng qua đó, anh ta đỡ lấy Dương Y Thanh, ân cần hỏi: "Y Thanh em không sao chứ?"

Vừa thấy anh ta, Dương Y Thanh lập tức gào thét lên: "Dược Thần, anh phải thay em giải quyết chuyện này, Tống An Nhi cô ta đã đánh em."

Cô ta buông tay ra, lộ ra hai gò má sưng đỏ của mình, nước mắt lớn nhỏ rơi xuống, nói: "Em đau lắm, Dược Thần."

Hàn Dược Thần quay đầu lại nhìn Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi, sau đó ánh mắt lạnh như băng rơi vào Tống An Nhi đang đứng ở phía sau hai người, vẻ mặt u ám, nói: "Tống An Nhi, Y Thanh nói cô mới hai câu thôi mà cô đã làm gì vậy? Đến mức cô ra tay đánh người phải không? Cô xem đi cô đánh cô ấy ra thế nào đây?"

Tống An Nhi nghe anh ta nói như vậy, nhìn bộ dạng của anh ta đang nói giúp Dương Y Thanh, giống như nuốt phải một con ruồi, quá kinh tởm!

Lê Mẫn Nghi tức giận trước, cất giọng mắng Hàn Minh Quân: "Hàn Minh Quân, anh có muốn chỉ vào mặt không? Vừa rồi Dương Y Thanh nói là tiếng người sao? An Nhi đánh cô ta như thế nào? Tôi còn muốn đánh cô ta thành đầu heo nữa ấy!"

Hét lên, cô ấy giơ tay lên làm bộ định đánh Dương Y Thanh, người phía sau vội vàng nấp sau lưng Hàn Minh Quân vì sợ bị đánh.

“Lê Mẫn Nghi, đừng tưởng rằng ba của cô là bí thư thành ủy thành phố, là có thể coi trời bằng vung được!” Hàn Minh Quân lạnh lùng nhìn cô ấy, nói ra những lời chế nhạo.

Một luồng khí nóng đột nhiên dâng lên từ đáy lòng, Lê Mẫn Nghi giận quá bật cười: "Hàn Minh Quân, tôi coi trời bằng vung đấy, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ Trần Thế Mỹ hay nịnh nọt như anh đấy!"

Cô ấy thật sự định đánh Hàn Minh Quân, lúc này, Đường Nhã Phương vội vàng bắt lấy cô ấy, quát khẽ: "Mẫn Nghi, chú ý ảnh hưởng đến người khác."

Nghe vậy, Lê Mẫn Nghi nhìn xung quanh, phát hiện những vị khách khác đều đang nhìn về bên này, điển hình là nhóm người hóng hớt.

Nghĩ đến chức quan của ba mình, Lê Mẫn Nghi chỉ có thể chịu đựng sự tức giận, hung hăng liếc mắt nhìn Hàn Minh Quân, không cam lòng thu tay lại.

Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắn ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Minh Quân, khỏe mỗi nở nụ cười chế nhạo: "Hàn Minh Quân, tôi chưa bao giờ biết rằng có người vì quyền thế, vì phú quý mà lại có thể vô liêm sỉ như vậy."

Sắc mặt Hàn Minh Quân càng xám xịt hơn, nhìn chằm chằm vào cô.

"Vốn dĩ chúng tôi đều định giả vờ như không nhìn thấy các người, mọi người có thể bình an vô sự.

Nhưng cô ta..." Đường Nhã Phương chỉ vào Dương Y Thanh ở phía sau anh ta, cười chế nhạo: "Càng muốn bị coi thường thì cứ tiếp cận đến đây, nói những lời sỉ nhục ba mẹ An Nhi thế này, là con người ai mà chẳng tức giận."

Nói xong lời này, cô không khỏi cười khẽ, nhìn ánh mắt của bọn họ càng thêm lạnh lẽo: "Cũng phải, tôi quên mất, các người không phải là người, làm sao có thể hiểu được tâm tình của chúng tôi?"

“Đường Nhã Phương!” Dương Y Thanh không nhịn được nữa xông lên, giơ tay muốn đánh cô.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tống An Nhi cũng lao ra, đẩy Dương Y Thanh ra.

Dương Y Thanh không ngờ rằng cô sẽ lao ra, không chút phòng bị, một chân cô ta đứng không vững, cô ta ngã ngửa ra sau cùng tiếng gào thét.

Tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột làm cho sửng sốt, đợi đến khi phản ứng kịp thì Hàn Minh Quân đã quá muộn để đưa tay ra bắt.

Dương Y Thanh ngã ầm xuống đất.

"Y Thanh!” Hàn Minh Quân kêu lên thành tiếng, vội vàng tiến lên phía trước.

Đường Nhã Phương thấy máu từ dưới váy của Dương Y Thanh từ từ chảy ra, màu đỏ chói lọi khiến đôi mắt của cô co lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi cũng nhìn thấy nó, sắc mặt tái nhợt giống người ở trước mặt, trừng mắt nhìn với vẻ không thể tin được rằng Dương Y Thanh đã ngã xuống đất.

Dương Y Thanh đang mang thai, mà cô ấy lại đẩy cô ta, đã đẩy cô ta...!

Không biết là sợ hãi cái gì, cơ thể Tống An Nhi khẽ run lên.

Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, chìa tay ra nắm lấy tay cô ấy, âm thầm truyền sức mạnh cho An Nhi.

"Minh Quân...!Em, bụng của em, đau quá..."

Giọng nói của Dương Y Thanh đứt quãng, nói không hoàn chỉnh, khuôn mặt vốn khí thế kinh người, bây giờ đã không còn chút giọt máu, thậm chí còn có chút vặn vẹo, nhìn có vẻ vô cùng đau đón.

"Bụng..." Hàn Minh Quân nhưởng mắt nhìn bụng cô ta, ánh mắt bắt gặp màu đỏ thẫm dưới thân cô ta, đột nhiên trợn to hai mắt, trên mặt không còn giọt máu.

Anh ta luống cuống tay chân ôm lấy Dương Y Thanh, lúc anh ta rời đi, còn quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Tống An Nhi, nói: "Tống An Nhi, nếu đứa nhỏ có vấn đề gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Nghe thấy lời anh ta nói, cơ thể của Tống An Nhi đột nhiên run lên, ánh mắt rũ xuống rơi vào nơi mà Dương Y Thanh vừa ngã xuống, ở đó có một vũng đỏ thẫm.

Rất bắt mắt.

Nó giống như nói cho cô ấy biết.