Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 317: Không muốn anh và em chia xa



Những tia nắng chiều xuyên qua tấm cửa kính chiếu vào quán cà phê, chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên những chiếc bàn ngay cạnh cửa kính.

Đường Nhã Phương lặng lặng lắng nghe lời kể của Mẫn Nghi, trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Đình Chiêu do không tìm được bạn đi cùng nên mới tiện thể mời cô gái kia đến bữa tiệc từ thiện cùng, chứ không phải là cố ý nên cậu cũng đừng quá lo lắng, được không?.

“Tớ không căng thẳng, chỉ là..." Lê Mẫn Nghi ngập ngừng, “Tớ chỉ...!cảm thấy hơi khó chịu một chút.”

Đường Nhã Phương cười, “Tớ có thể hiểu cảm xúc của cậu, nhưng chuyện tình cảm thì cậu không thể kiểm soát được, vì vậy nhân cơ hội bây giờ Đình Chiêu chưa có bạn gái và chưa thích một cô gái nào, cậu trực tiếp nói cho cậu ta biết tình cảm của mình, nắm bắt cơ hội mới là điều quan trọng nhất.”

“Nhưng nếu anh ấy không thích mình thì sao?” Lê Mẫn Nghi đã nghĩ đến việc nói thẳng với Lục Đình Chiêu về cảm xúc của mình, nhưng cô sợ nhục nên vẫn không dám nói.

“Vậy thì hãy làm cậu ta thích cậu” Điều này nói thì đơn giản nhưng làm được thì quá khó.

Lê Mẫn Nghi im lặng, cô ấy cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trong cốc với một tia do dự.

“Mẫn Nghi, thử đi, có lẽ Đình Chiêu cũng thích cậu.”

Câu nói của Nhã Phương cứ văng vẳng vang lên trong tại cô, Lê Mẫn Nghi cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định.

Nếu không thử làm, thì sao có thể biết kết quả như thế nào?

Nếu đó là một kết quả xấu, thì cố gắng biến nó thành một kết quả tốt là được.

Sau khi uống cà phê với Lê Mẫn Nghi, cô quay lại công ty thì được thông báo có người đang tìm cô.

Đường Nhã Phương sửng sốt, nghĩ thầm, giờ này ai lại đến công ty tìm mình.

Khi vào phòng họp, nhìn thấy một người đang ngồi, cô nhướng mày rồi từ từ bước tới phía đối diện người đó, kéo ghế ra và ngồi xuống.

Người đối diện đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và mang khẩu trang, khiến người ta không thể nhận ra cô ta là ai.

Nhưng Đường Nhã Phương vẫn nhận ra cô ta.

Cô chậm rãi nhếch khỏe môi, lộ vẻ mỉa mai, “Cao Mỹ Kiều, cô đến đây tìm tôi, chắc không phải là để tôi thấy bộ dạng che kín mít như này đúng không?

Nghe vậy, người đối diện tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt không trang điểm có chút phờ phạc, hốc hác.

Đường Nhã Phương nhướng mày, hỏi thẳng: “Cô là vì vụ lùm xùm trên mạng mới đến tìm tôi đúng không?”

Cao Mỹ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, khỏe môi giễu cợt, “Đường Nhã Phương, cô có phải biết chắc chắn tôi sẽ đến tìm cô hay không?"

“Tại sao tôi lại biết chắc chắn cô sẽ đến tìm tôi cơ chứ?” Đường Nhã Phương hỏi lại.

Cao Mỹ Kiều liếc mắt một cái, trong mắt kèm theo tia hung dữ, lạnh lùng nói: “Bởi vì cô chính là người đăng tin đó lên, nhất định cô biết tôi sẽ đến tìm cô.”

Cô là người đăng tin đó?

Thật đúng là trò cười cho thiên hạ.

Đường Nhã Phương không nhịn được cười, vừa cười vừa nhìn cô, “ Cao Mỹ Kiều, cô nghe nói tôi đăng tin cô và Vi Vịnh Phong hẹn hò ở đâu ra vậy?

“Không phải là cô, thì còn ai vào đây nữa?” Cao Mỹ Kiều chế nhạo, “Cô nhất định là ghen ghét việc tôi ở cùng một chỗ với Vi Vịnh Phong

Đường Nhã Phương trợn tròn mắt, “Cao Mỹ Kiều, làm sao cô có thể tin chắc rằng tôi ghét cô ở cùng một chỗ với Vi Vịnh Phong? Vi Vịnh Phong trong mắt hai cô và Chu Như Ngọc xem như là báu vật, nhưng đối với tôi, tôi nói thật, anh ta còn không bằng cái rắm.

Cao Mỹ Kiều nhìn cô chằm chằm, nhìn biểu cảm trên mặt cô mà đoán lời cô nói có phải thật hay không.

Vẻ mặt của Đường Nhã Phương vẫn rất bình tĩnh, không có một tia chột dạ hay là cắn rứt lương tâm gì cá.

Cao Mỹ Kiều cau mày, “Nếu không phải cô thì là ai?”

“Vậy thì cô nghĩ sẽ là ai?” Đường Nhã Phương hỏi ngược lại cô.

Cao Mỹ Kiều nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên mở to mắt, “Là Chu Như Ngọc”

Đường Nhã Phương cười, “Xem ra cô cũng không ngốc.

Chu Như Ngọc bây giờ đã quay trở lại giới giải trí, cô ta đang ngóc đầu dậy.

Người cô ta không muốn bỏ qua là tôi với cô.”

Cao Mỹ Kiều tròn mắt nhìn cô.

Đường Nhã Phương nhún vai, “Vì vậy, chuyện này chắc chắn là do Chu Như Ngọc làm.

Cô đã tìm nhầm người rồi.”

Nói xong, Đường Nhược Tâm đứng lên, vì những gì nên nói cô cũng đã nói hết rồi, không còn việc gì phải ở lại nữa.

Cô xoay người rời đi, đúng lúc này, Cao Mỹ Kiều gọi cô, “Đường Nhã Phương.”

Cô dừng lại, quay đầu, thấy cô ta cũng đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, môi khẽ mở: “Có muốn hợp tác với tôi không?”

Đường Nhã Phương kinh ngạc nhướng mày, “Hợp tác?”

“Vậy là cậu đồng ý với cô ta rồi?” Tống An Nhi hỏi.

“Không có.” Đường Nhã Phương lắc đầu, “Mình đâu phải loại ăn no rửng mỡ, khi không chuốc thêm phiền toái vào người.”

“Đúng thế.” Lê Mẫn Nghi nhấp một ngụm rượu, rồi nói tiếp: “Tiếp theo, Cao Mỹ Kiều với Chu Như Ngọc nhất định sẽ như chó với mèo, lao vào cắn xé nhau, còn chúng ta chỉ việc đứng ngoài xem trò vui thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tống An Nhi gật đầu đồng ý.

Lê Mẫn Nghi và Đường Nhã Phương nhìn nhau cười, sau đó uống cạn rượu trong lỵ, rồi quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, khẽ cau mày rồi lẩm bẩm:

“Tại sao vẫn chưa tới?"

Tống An Nhi nghe được câu này, không khỏi cảm thấy thú vị, “Cậu đang đợi Lục Đình Chiêu phải không?”

Lê Mẫn Nghi quay lại, bắt gặp ánh mắt hứng thú của Tống An Nhi và Đường Nhã Phương, cô nhướng mày và thẳng thắn thừa nhận, “Ừm, tớ đang đợi anh ấy."

“Trời má, cậu thực sự đang đợi anh ta sao?” Tống An Nhi hiển nhiên bị sự thẳng thắn của cô làm cho hoảng sợ.

“Cậu cũng gọi Lục Đình Chiêu đến đây sao?” Đường Nhã Phương hỏi.

“Ừm, tớ nghĩ là chỉ có ba chúng mình thôi thì hơi nhàm chán, vì vậy tiện thể tan ca nên tớ rủ anh ấy luôn.”

Đường Nhã Phương liếc nhìn cô một cái, sau đó nhẹ nhấp một ngụm rượu, không nói lời nào.

Một giờ sau, Lương Phi Mạc đến đón Tống An Nhi về nhà.

Hai giờ sau, Lục Đình Vỹ cũng đến.

Ba giờ sau, Lục Đình Vỹ và Đường Nhã Phương rời đi trước, để lại Lê Mẫn Nghi ngồi lại một mình.

Trước khi Đường Nhã Phương đi, cô đã rủ cô ấy đi cùng nhưng bị từ chối, biết rằng cô ấy phải đợi Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương thở dài và rời đi trước, không muốn ép buộc cô ấy.

Sau khi Đường Nhã Phương và những người khác đều đi khỏi, Lê Mẫn Nghi trực tiếp gọi điện cho Lục.