Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 370: Bà ta ác độc nhiều rồi



Bác Triệu đã tỉnh.

Vừa được biết tin tức này, Đường Nhã Phương vội vã chạy tới bệnh viện.

Bác Triệu vừa nhìn thấy cô, trong nháy mắt nước mắt tràn mi: “Cô chủ..

Nhìn bác Triệu rõ ràng là già hơn rất nhiều, nó khiến trong lòng Đường Nhã Phương đau xót, cô tiến lên cầm thật chặt hai tay của ông ấy: “Bác Triệu.

Cô khẽ gọi, khóe mắt không tự chủ được mà ươn ướt.

Bác Triệu như một đứa trẻ, ông ấy nắm chặt tay cô mà khóc đến mức không thể tự kiềm chế được, Triệu Khải Ngôn ở bên cạnh vừa giúp ba lau nước mắt, vừa bất đắc dĩ nói: “Ba, đừng khóc, không phải ba có lời muốn nói với cô Phương sao?” . Đọc 𝑡hêm các chươ𝔫g mới 𝑡ại ~ T rUm𝑡ruyệ𝔫.V𝑵 ~

Đường Nhã Phương mỉm cười: “Không có chuyện gì, cứ để bác Triệu khóc đi, khóc xong thì trong lòng ông cũng tốt hơn chút.

Nhưng điều bọn họ không nghĩ tới là bác Triệu lại khóc ngất đi, làm họ sợ đến mức vội vàng gọi bác sĩ.

Bác sĩ nói là vì bác Triệu vừa mới tỉnh lại nên thân thể còn rất yếu ớt, tâm tình lại quá kích động, cho nên ông ấy mới tạm thời bất tỉnh, rồi sẽ tỉnh lại rất nhanh.

Nghe bác sĩ nói như vậy, Đường Nhã Phương mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn bác Triệu với khóe mắt còn vương nước mắt ở trên giường bệnh, mà khóe môi từ từ cong lên, chỉ cần bác Triệu có thể bình an vô sự, thì đó chính là sự an ủi lớn nhất đối với cô rồi. “Cô Phương, thật xin lỗi, vì đã để cô đi chuyến này, tôi lại không nghĩ ba tôi sẽ khóc thành ra như vậy, còn chưa kịp nói một câu về chuyện chính” Triệu Khải Ngôn nhìn cô với vẻ mặt áy náy.

Đường Nhã Phương cười lắc đầu: “Không có việc gì, đợi tâm tình bác Triệu ổn định lại rồi nói cũng không muộn”

Một số việc không thể vội vàng được, chỉ có thể từ từ. Mà Bác Triệu phải hơn hai tiếng sau mới tỉnh lại.

Lần này ông ấy không còn xúc động như trước, cả người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. “Cô chủ, để cô chế giễu rồi.” Bác Triệu cảm thấy rất xấu hổ về việc vừa rồi ông ấy đã khóc trước mặt Đường

Nhã Phương.

Đường Nhã Phương khẽ cười tiếng, lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu bác Triệu, tôi biết tính ông vẫn rất trẻ con.”

Bác Triệu ngượng ngùng cười cười, sau đó ông ấy nhìn bốn phía, rồi nghi ngờ hỏi: “ Khải Ngôn đâu rồi?” “Anh ấy bị bác sĩ gọi lên rồi, chờ chút nữa sẽ trở lại. Đường Nhã Phương cười đáp. “À” Bác Triệu gật đầu: “Nói chuyện cũng tốt, có chuyện tôi cũng không muốn cho nó biết, đỡ phải để nó lo lắng” Đường Nhã Phương nhướng mày, cô nhìn ông ấy trong yên lặng. “Cô chủ..” Bác Triệu hơi do dự.

Đường Nhã Phương thấy ông ấy đang do dự, vì vậy cô đi thẳng vào vấn đề: “Bác Triệu, tôi biết ông bị thương lần này chắn chắn không đơn giản. Nếu tôi không đoán sai, chuyện có liên quan đến Triệu Thanh Bích?”

Bác Triệu bình tĩnh nhìn cô, một lúc sau ông ấy gật đầu: “Cô chủ đoán không sai, việc này quả thực có liên quan đến bà chủ”

Như đã xác định có liên quan đến Triệu Thanh Bích, vậy... “Bác Triệu, ông có thể nói cho tôi biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?” “Chuyện này.. Bác Triệu cau mày cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm đó, rồi chậm rãi nói: “Cô Như Ngọc bị nhà họ Vi từ hôn, nên tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, bà chủ rất lo lắng đến an ủi cô ấy. Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi tới cửa phòng cô Như Ngọc, và đúng lúc nghe thấy bà chủ nói muốn đối phó với cô chủ, tôi vô tình gây ra tiếng động, nên đã bị bà chủ phát hiện ra” “Bà ấy sợ ông sẽ nói cho tôi biết, phải không?” Đường Nhã Phương thử dò xét hỏi.

Bác Triệu vô cùng kinh ngạc: “Làm sao mà cô chủ biết tôi bị đẩy xuống cầu thang?”

Đường Nhã Phương mấp máy môi: “Tôi phát hiện có vết máu ở dưới bậc thang, sau đó ông lại là bị thương do ngã từ trên cao xuống, cho nên tôi đoán nhất định là ông bị Triệu Thanh Bích đẩy xuống cầu thang.

Bác Triệu cười khổ: “Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng bà chủ lại ác độc như vậy”

Khóe môi Đường Nhã Phương cười nhạt: “Bà ta ác nhiều rồi, bà ta đã thay thuốc của ba tôi, làm giả sổ sách chuyển nhượng vốn cổ phần nhằm chiếm mọi thứ của nhà họ Đường, còn cắt ống thở của ba tôi, thậm chí còn đẩy ông từ cầu thang xuống, vì quyền lợi của bà ta và Chu Như Ngọc, có chuyện gì mà bà ta không dám làm”

Nghe xong những lời Đường Nhã Phương nói, bác Triệu rất khiếp sợ: “Làm sao bà chủ có thể ác độc như vậy? Lẽ nào ông chủ còn chưa đủ tốt với bà ấy sao?” “Bác Triệu, lòng tham không đáy ấy mà. Người có dục vọng hám lợi đen tối sẽ không màng đến tình cảm.

Nuôi chó, chó nó còn biết ve vẩy đuôi lấy lòng chủ nhân, mà Triệu Thanh Bích và Chu Như Ngọc vốn chẳng bằng con chó.

Bác Triệu thở dài liên miền, lắc đầu liên miên: “Cô chủ, thực sự khổ cho cô và ông chủ” Đường Nhã Phương cười: “Thực ra tôi hẳn nên cảm ơn các cô, nếu không các cô thì tôi cũng sẽ không trở nên kiên cường như thế”

Mỗi một lần bị tổn thương, nó sẽ chỉ làm cô trưởng thành hơn càng ngày càng lớn mạnh hơn, sau đó cô sẽ khiến họ không trèo cao được.

Nghe vậy, bác Triệu nhìn Đường Nhã Phương càng ngày càng trưởng thành chững chạc ở trước mắt, cô bé non nớt đáng yêu năm đó bây giờ đã lớn lên có thể một mình đảm đương mọi chuyện. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay

Bác Triệu không biết nên vui mừng hay nên buồn, nếu có thể, ông ấy hy vọng cô chủ có thể đơn giản sống qua ngày, mà không phải chịu đựng nhiều như bây giờ.

Nhìn thấy vẻ đau khổ trong mắt bác Triệu, Đường Nhã

Phương cười trấn an nói: “Bác Triệu, thực ra hiện tại tôi sống rất tốt”

Tiếp đó, cô chuyển đề tài câu chuyện: “Bác Triệu, ông có thể giúp tôi một chuyện không?”

Bác Triệu sửng sốt: “Cô chủ cứ việc nói, chỉ cần chuyện tôi có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp” “Tôi muốn khi ông ra tòa ông hãy chứng minh Triệu Thanh Bích đẩy ông xuống tầng”

Lần này, cô sẽ không để Triệu Thanh Bích có cơ hội trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật. “Cái gì? Bác Triệu đã tỉnh lại?”

Triệu Thanh Bích nghe Lý Hưng báo tin với mình thì đứng lên, khó tin mà nhìn Lý Hưng.

Sau đó, bà ta nheo mắt lại, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén: “Anh không ra tay?” Lý Hưng cúi đầu: “Lục Đình Vỹ đã bố trí vệ sĩ suốt hai mươi tư giờ, tôi vốn không vào được. “Vào không được thì anh không nghĩ cách à.” Triệu

Thanh Bích trợn tròn mắt, bà ta cất giọng the thé đến chói tai.

Lý Hưng không nói lời nào.

Ông chủ nói, không cần thiết giúp Triệu Thanh Bích giải quyết chuyện khó này, cho nên anh vốn không làm theo chuyện Triệu Thanh Bích phân phó anh đi làm, nhưng anh cũng không cần thiết nói cho bà ta biết.

Xem ra ý của ông chủ, hẳn là bày mưu để Triệu Thanh Bích gánh những lỗi lầm mà bà ta phạm phải.

Nghĩ đến chuyện bác Triệu đã tỉnh, Triệu Thanh Bích chỉ cảm thấy cả thế giới đều tối tăm, thật vất vả Như Ngọc mới bảo lãnh được bà ta ra, lẽ nào lần này mình lại đi vào nữa sao?

Với mức độ oán hận mình của Đường Nhã Phương, lần này rất có thể bà ta thật sự chạy không khỏi sự trừng phạt của pháp luật rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Bích ngã ngồi ở trên ghế sa lon với vẻ mặt hơi tái nhợt, bà ta mở miệng hỏi: “Như Ngọc ở đâu?” Hiện tại cũng chỉ có Tiết Chí Cương có thể cứu được bà ta, mà người có thể đi cầu xin Tiết Chí Cương cũng chỉ có Như Ngọc. “Cô Như Ngọc đi quay quảng cáo, chắc buổi tối mới có thể qua đây. Triệu Thanh Bích giơ tay lên che trán: “Anh qua tìm nó, cố gắng để nó qua đây sớm một chút”

Giọng nói của bà ta nghe rất uể oải, Lý Hưng giương mắt nhìn bà ta một cái, anh nhàn nhạt “vâng” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.