Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 407: Có thể bảo vệ mọi người



Mặc dù không phải là cô rất thực sự tin tưởng những gì Lâm Tuyết Chi nói, nhưng mà nghĩ đến biểu hiện nặng nề đêm qua của Lục Đình Vỹ, cô thật sự lo lắng có phải là anh thực sự gặp vấn đề nan giải.

Vốn dĩ ban đầu cô còn muốn về công ty, nhưng lại quay đầu ở ngã nghẽ, đi về phía tập đoàn Hoàng Gia.

Cô nhất đích thân hỏi Đình Vỹ xem, có phải giống như Lâm Tuyết Chi nói, chuyện của chú Diễn thức thủ vô sách.

Bởi vì không có hẹn trước, quầy lễ tân không cho cô trực tiếp đi lên, mà là thông báo cho người của văn phòng Tổng giám đốc.

Chính Ngô Tư Lăng đi xuống đón cô.

Cùng Ngô Tư Lăng bước vào trong thang máy, cô như có suy nghĩ nhìn người đàn ông vẫn luôn đi theo bên nguoiwg Đình Vỹ này.

Ngô Tư Lăng cảm thấy bà chủ cứ nhìn chằm chằm vào mình, không tự nhiên nhíu mày lại, sau đó quay đầu nhìn cô: “Cô muốn hỏi tôi cái gì thì cứ trực tiếp nói là được rồi.” “Thật sao?” Đường Nhã Phương nghi ngờ nhìn anh ấy. “Thật.” Ngô Tư Lăng gật đầu: “Cô muốn hỏi cái gì thì Chương 407: Có thể bảo vệ mọi người

Mặc dù không phải là cô rất thực sự tin tưởng những gì Lâm Tuyết Chi nói, nhưng mà nghĩ đến biểu hiện nặng nề đêm qua của Lục Đình Vỹ, cô thật sự lo lắng có phải là anh thực sự gặp vấn đề nan giải.

Vốn dĩ ban đầu cô còn muốn về công ty, nhưng lại quay đầu ở ngã nghẽ, đi về phía tập đoàn Hoàng Gia.

Cô nhất đích thân hỏi Đình Vỹ xem, có phải giống như Lâm Tuyết Chi nói, chuyện của chú Diễn thức thủ vô sách.

Bởi vì không có hẹn trước, quầy lễ tân không cho cô trực tiếp đi lên, mà là thông báo cho người của văn phòng Tổng giám đốc.

Chính Ngô Tư Lăng đi xuống đón cô.

Cùng Ngô Tư Lăng bước vào trong thang máy, cô như có suy nghĩ nhìn người đàn ông vẫn luôn đi theo bên nguoiwg Đình Vỹ này.

Ngô Tư Lăng cảm thấy bà chủ cứ nhìn chằm chằm vào mình, không tự nhiên nhíu mày lại, sau đó quay đầu nhìn cô: “Cô muốn hỏi tôi cái gì thì cứ trực tiếp nói là được rồi.” “Thật sao?” Đường Nhã Phương nghi ngờ nhìn anh ấy. “Thật.” Ngô Tư Lăng gật đầu: “Cô muốn hỏi cái gì thì

Ai ngờ cô vừa mới đi đến trước bàn làm việc, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, cong môi với cô. “Ài, làm sao anh lại biết em tiến đến nữa vậy?” Đường

Nhã Phương tỏ vẻ bất mãn kêu lên.

Lục Đình Vỹ cười: “Lúc em mở cửa, anh đã nghe thấy tiếng động.

Đường Nhã Phương nhíu mày, ánh mắt đảo qua văn kiện trong tay anh, đổi đề tài: “Anh bận lắm sao?” “Vẫn bình thường.” Lục Đình Vỹ đặt văn kiện xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Tại sao lại muốn đến công ty tìm anh vậy?” “Ừm... Đường Nhã Phương chỉ trầm ngân trong chốc lát: “Lâm Tuyết Chi đến bắc Trữ”

Vừa nghe thấy ba chữ Lâm Tuyết Chi, Lục Đình Vỹ nhíu mày một cái: “Em gặp bà ta rồi à?” “Dạ, đã gặp”

Không khí lập tức rơi vào khoảng im lặng chết chóc, Đường Nhã Phương lẳng lặng nhìn anh, có thể nhìn ra được vẻ mặt anh không còn nhẹ nhõm như vừa rồi, có thêm mấy phần ngưng trọng.

Sợ anh lo lắng, cô còn bổ sung thêm một xâu: “Bà ta vẫn đến vì chuyện lần trước. “Bà ta đúng thật là chưa có ý định từ bỏ” khóe môi Lục Đình Vỹ hơi cong lên một nụ cười trào phúng.

Đường Nhã Phương khế cắn môi dưới, vẻ mặt có chút do dự, sau đó, cô hít một hơi thật sâu: “Đình Vỹ, bà ta nói lần này anh không có cách nào giải quyết được chuyện của nhà họ Ứng”

Nói xong, cô còn trừng to mắt nhìn chằm chằm anh, muốn nhìn ra một điểm gì đó.

Không biết là do anh che giấu quá tốt, hay là thật sự không có gì, chỉ thấy anh bình tình cùng cô nhìn nhau: “Vậy sao? Em tin tưởng bà ta?” “Không tin.” Đường Nhã Phương lắc đầu: “Em tin tưởng anh.

Lục Đình Vỹ nghe xong, sự lo lắng trong lòng bị quét sạch, nụ cười thản nhiên nở ra ở trên môi: “Cảm ơn em đã tin tưởng, vợ à.

Đường Nhã Phương nhíu mày: “Tin tưởng anh là chuyện em nên làm.

Tiếp theo, cô cười nói với anh: “Anh tiếp tục làm việc đi, sắp tan làm rồi, em ngồi kia chờ anh.

Cô chỉ cái ghế so pha cách đó không xa.

Lục Đình Vỹ cười một tiếng: “Ừm, đợi anh làm xong chút chuyện trên tay này rồi sẽ tan làm”

Đường Nhã Phương cười hì hì gật đầu, sau đó ngồi ở trên ghế so pha, buồn bực chán chường nhìn xung quanh văn phòng được trang trí đơn giản này.

Ánh mắt cô cuối cùng cũng rơi vào Lục Đình Vỹ, người vừa mới trở lại công việc một lần nữa, đáy mắt như có điều suy nghĩ.

Cô tin tưởng anh có năng lực giải quyết tốt chuyện của chú Diễn, nhưng cũng lo lắng anh che giấu một số việc vì sợ cô lo lắng.

Suy cho cùng, ngọn nguồn của chuyện này là do ba anh không chấp nhận cô cho nên mới gây ra, cho dù là chú Diễn hay Đình Chiêu, cô đều cảm thấy có lỗi.

Hiện tại ngay cả Đình Vỹ cũng phải lo lắng về chuyện này, trong lòng cô còn cảm thấy khó chịu hơn.

Nghĩ đây, cô không khỏi cảm thấy phẫn uất đối với người ba chồng mới gặp mặt được một lần, cô không hiểu vì sao một người ba lại có thể sử dụng thủ đoạn thấp kém như thế để ép buộc con mình làm chuyện không thích, chẳng lẽ quyền thể thực sự quan trọng như vậy sao?

Cô tuyệt đối sẽ không để ông ta đạt được mục đích, cô cùng Đình Vỹ nhất định sẽ cho ông ta biết, trên đời này ngoài trừ tiền tài địa vị ra, thứ quan trọng nhất chính là tình cảm.

Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt cô có chút nặng, cô ngáp một cái, không nhịn được mà nằm lên ghế sô pha ngủ thiếp đi. Lục Đình Vỹ làm xong công việc, giương mắt nhìn về phía sô pha, chỉ thấy người ở sô pha, đã nằm ngủ thiếp đi.

Anh bất đắc dĩ bật cười, sau đó đứng dậy đi tới.

Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn bộ dạng yên tĩnh ngủ của cô, trong tròng mắt đen tràn đầy thâm tình, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Nhã Phương, thật xin lỗi, anh lừa em, nhưng em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ bảo vệ em và Đình Chiêu chu toàn.

Anh đứng dậy, cởi áo khoác lên trên người đắp lên cho cô, sau đó nhìn cô một hồi lâu mới đứng dậy ngồi lại vào ghế ông chủ, bắt đầu một vòng công việc mới.

Nếu cô đã mệt mỏi, vậy thì cứ để cho cô ngủ thêm một lúc.

Điều anh không biết là, khi anh vừa xoay người đi, lông mi của người đang ngủ khế run lên, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầy phức tạp nhìn theo bóng lưng của anh.

Đình Vỹ, em biết anh không muốn em lo lắng, vậy em cũng không hỏi, làm như không biết gì cả, em tin tưởng anh nhất định có thể bảo vệ mọi người.

Tống An Nhi cảm thấy rất bất ngờ khi Hứa Ngọc Nhã đến tìm mình.

Lần này Hứa Ngọc Nhã không hề kiêu căng như lần trước, mà đối phương thức đến cầu xin cô. “Cô An Nhi, bây giờ ông nội tức đến ăn không ngon, có có thể khuyên nhủ anh ba đến thăm ông nội một chút không?”

Đối mặt với sự cầu xin của cô ta, Tống An Nhi cũng chỉ bất đắc dĩ cười: “Cô Ngọc Nhã, thực xin lỗi, Phi Mạc có ý của riêng anh ấy, tôi không quản được anh ấy.

Hứa Ngọc Nhã không từ bỏ, tiếp tục cầu xin: “Cô An Nhi, tôi biết anh ba đang tức giận chuyện ông nội giả bệnh, nhưng ông nội cũng là bất đắc dĩ, cô có thể giúp tôi khuyên nhủ anh ba một chút, được không?”