Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 67: Không kiêu ngạo được bao lâu



"Đúng vậy, Ngô Từ Lăng đã nói chuyện đó với anh." Lục Đình Vỹ không hề phản ứng thái quá, chỉ yên lặng bóc tâm cho Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương kinh ngạc nhìn anh.

"Thì ra anh đã biết từ lâu rồi sao?" "Về phía tập đoàn Vi Thị bên kia che giấu rất tốt, có điều nếu như muốn biết thì cũng không khó lắm.

Anh không nói cho bà xã biết vì anh nghĩ bà xã có thể ứng phó được."

Anh cầm một con tôm đã bóc vỏ xong đặt vào chén của Đường Nhã Phương, Lục Đình Vỹ tiếp tục bóc vỏ con thứ hai.

Đường Nhã Phương vừa gặp một miếng thịt cả đút cho Lục Đình Vỹ ăn, vừa nói: "Vậy cũng được, vừa rồi khi ở trong phòng, Chu Như Ngọc muốn khiến cho em khó xử, có điều em không để cô ta đạt được ý nguyện.

Đôi mắt của Lục Đình Vỹ nhìn sâu xa, trong đôi mắt bắt đầu phảng phất một chút lạnh lẽo: "Tập đoàn Vi Thị sát nhập cổ phần vào công ty giải trí Thời Đại, người đầu tiên mà đối phương muốn đối phó là em đó.

Đường Nhã Phương nhún vai: "Không sao cả, em không sợ, thích đối phó thì cứ đối phó đi, cũng không biết đến lúc đó ai mới là người xui xẻo."

Lục Đình Vỹ nhìn cô một cách sâu sắc, nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Cho dù thế nào thì anh cũng không hy vọng em bị bất cứ tổn thương nào."

Trong lòng của Đường Nhã Phương không khỏi xẹt qua một dòng nước ấm, nụ cười của cô trong sáng ngọt ngào, giọng nói giống như tiếng chim sơn ca, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ cẩn thận."

Sau khi dùng xong bữa tối, Tổng An Nhi là người đầu tiên trở lại căn phòng ban đầu, còn Đường Nhã Phương vẫn ở lại bên này cùng với Lục Vỹ Đình.

Xung quanh không có người, cuối cùng biểu tình của Lục Đình Vỹ cũng không lạnh lùng như vậy, anh lấy tay kéo Đường Nhã Phương ngồi lên chân của mình, hai cánh tay vòng qua hông của cô, tư thể có chút thân mật, anh nói: "Đợi lát nữa em mượn cớ, đi về nhà với anh.

"Không cần anh nói, em cũng muốn về nhà với anh"

Hai tay của Đường Nhã Phương ôm lấy cổ của anh, tựa đầu lên bả vai của anh.

Bây giờ đối với cô, có anh ở đây thì trong lòng cô mới có thể an tâm.

Hơn nữa, cô cũng rất thích ở chung với Lục Đình Vỹ, bởi vì, anh sẽ tôn trọng cô, sẽ không bỏ qua nỗ lực của cô, đồng thời sẽ đối xử tốt với cô.

Anh không giống với Vi Vịnh Phong, cho nên vết thương trong lòng của cô mới có thể được anh dễ dàng xóa bỏ như vậy.

"Vậy anh chờ em.

Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng cười sau đó hôn lên môi của cô, âm thanh vô cùng trầm thấp êm tai.

Đường Nhã Phương tươi cười gật đầu, sau đó từ trên người của Lục Đình Vỹ đứng dậy, trở lại căn phòng bên kia, cô tùy ý tìm cái cớ để rời đi trước.

Có điều khi cô đi trên hành lang, Đường Nhã Phương lại gặp Chu Như Ngọc và Lạc Bích Nguyệt vừa mới từ toilet trở ra.

Khi hai người phụ nữ này nhìn thấy Đường Nhã Phương, sắc mặt của họ đều ảm đạm, rõ ràng họ nhớ tới chuyện mất mặt ở trước mặt của mọi người.

Đường Nhã Phương không thèm để ý tới bọn họ, nhưng

Chu Ngọc lại không có ý định buông tha cô: "Đường Nhã Phương, mày nên biết rồi chứ? Tập đoàn Vi Thị sát nhập cổ phần với công ty giải trí Thời Đại, tao sẽ nhanh chóng ký hợp đồng với công ty giải trí Thời Đại, đến lúc đó cuộc sống an nhàn của mày cơ bản cũng chấm dứt, tạo thực sự rất tò mò, đã đến lúc này rồi mà tại sao mày vẫn còn có thể kiêu ngạo như vậy?" "Bởi vì không thể kiêu ngạo được bao lâu, cho nên tôi mới nhân cơ hội này, phải kiêu ngạo cho đáng.

Vì vậy, bà Vi, trước lúc đó chị phải chịu đựng cho tốt." Đường Nhã Phương cười híp mắt mà nói, giọng điệu khi nói chuyện có chút tức chết người không đến mạng.

Sắc mặt của Chu Như Ngọc biến dạng: "Đường Nhã Phương, mày tưởng không dám làm gì mày hay sao? Mày có tin hiện tại tạo chỉ cần nói một câu thì có thể trực tiếp khiến Thời Đại đuổi việc mày hay không?" "Tin, sao tôi lại không tin? Có điều tôi khuyên chị, nếu chị còn làm như vậy thì tôi cũng không dám đảm bảo bạn trai của tôi sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì."

Đường Nhã Phương vẫn tươi cười như cũ, hoàn toàn không có dáng vẻ sợ hãi.

Đồng tử của Chu Như Ngọc không khỏi co rụt một cái, hiển nhiên là nhớ lại cái tát mình bị tát lúc trước, trong lòng của cô ta không khỏi thoáng qua một tia sợ hãi.

Đường Nhã Phương dễ đối phó, nhưng người đàn ông kia lại không phải là chiếc đèn cạn dầu

Thấy vẻ mặt của Chu Như Ngọc lộ ra vẻ sợ hãi, Đường Nhã Phương không khỏi bật cười: "Đúng vậy thưa bà Vi, anh ấy không dễ chọc như vậy."

Chu Như Ngọc lập tức thẹn quá hóa giận, mắng: "Con khốn, mày chỉ tìm một tên lưu manh ở bên ngoài mà thôi, mày cho rằng thật sự sợ sao? Chỉ cần Vịnh Phong đồng ý thì anh ta có thể dễ dàng biến mất ở thành phố Hải

Đối với lần uy hiếp này, Đường Nhã Phương chỉ cười nhạt một cái: "Sợ rằng Vi Vịnh Phong không có bản lĩnh như vậy.

Nói xong, cô cũng lười nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người vào thang máy

Ngoài hành lang, sắc mặt của Chu Như Ngọc u ám, vẻ mặt thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ.

Lạc Bích Nguyệt ở bên cạnh cẩn thận an ủi cô ta: "Như Ngọc, cậu đừng nóng giận, cô ta cũng đắc ý không được bao lâu, chờ đến khi cậu vào công ty làm việc, sẽ chậm rãi giày vò cô ta, đến lúc đó, cậu còn sợ cô ta chạy mất sao?"

Chu Như Ngọc hung hăng đẩy cô ta ra, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Đến lúc đó, tôi muốn cô ta muốn sống không được!"

Đường Nhã Phương rời khỏi khách sạn, nhanh chóng gặp Lục Đình Vỹ đang đợi dưới lầu.

Thời gian tối đa là chín giờ, bởi vì còn sớm nên hai người không về nhà ngay, mà họ lái xe ra ngoài hóng gió, cho đến nửa đêm thì họ mới trở về nhà.

Ngày mai là cuối tuần nên Đường Nhã Phương ngủ hơi trễ, khi cô thức dậy, chỗ bên cạnh đã nguội lạnh, cô đứng dậy tắm rửa, xuống lầu thì đã thấy Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu sóng vai ngồi với nhau, cùng nhau thảo luận cái gì đó.

Hai người đàn ông đều có vẻ ngoài đẹp trai xuất chúng như nhau, một người đẹp trai mê hồn, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo không kiềm chế được, người còn lại tao nhã quý phái, cả người tản ra khí chất ngăn chặn dục vọng, khí thế lạnh lùng cứng rắn đè ép người khác, vững vàng thu hút ánh mắt của người khác, khiến người khác cảm thấy kính nể từ trong ra ngoài.

Đường Nhã Phương không khỏi có chút choáng váng.

Sáng sớm mới vừa tỉnh lại, thấy hình ảnh đẹp mắt như thế, quả thực không có gì hạnh phúc hơn.