Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 77: Tự vả



Đường Nhã Phương đi lấy thẻ lên máy bay, lúc đầu cô ấy tưởng rằng công ty đã đặt vé hạng phổ thông cho cô, nhưng thật không ngờ rằng vẻ cô cầm lại là vé hạng nhất.

Đường Nhã Phương cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng nghĩ công ty từ lúc mà trở nên hào phóng như vậy, trư đây khi cô đi ra ngoài, công ty đều đặt vé hạng phổ thông cho cô.

Nhưng mà cô nghĩ kĩ lại thì, có lẽ công ty vì thân phận đặc biệt của Chu Như Ngọc nên họ đối với những người đi cùng cũng được cải thiện rồi.

Đường Nhã Phương ngay lập tức thấy thoải mái, sau khi lấy đồ xong, lần nữa quay trở về chỗ của bọn Chu Như Ngọc.

Nhưng mà lần này, Đường Nhã Phương không ngờ rằng bên cạnh Chu Như Ngọc cô lại nhìn thấy bóng dáng của Vi Vịnh Phong

Người đàn ông đó mặc một bộ vest, dáng vẻ vẫn là hình tượng công tử nhà giàu phong độ nho nhã, nhưng mà khi ảnh mắt anh ta nhìn thấy Đường Nhã Phương rõ ràng có chút biến đổi

Đường Nhã Phương giả vờ như không thấy, lắng lặng đứng sang một bên, đến một tiếng chào hỏi cũng không không chào.

Ánh mắt Vi Vịnh Phong chìm xuống, đang định mở miệng thì Chu Như Ngọc lại lên tiếng: "Vịnh Phong, em nói rồi là anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, anh bận như vậy, còn đặc biệt đến đây vì em, như vậy thì quá vất vả rồi! “Chị Như Ngọc, đây đương nhiên là do Tổng giám đốc Vi đau lòng cho chị, chị có thể lấy một người con trai giỏi giang như Tổng giảm đốc Vị thật khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ."

Tiểu Ngải ở bên cạnh khen, trong mắt cô thể hiện sự ghen ty không thể giấu được.

Tiểu Mỹ trợ lý của Chu Như Ngọc cũng nói theo: "Tổng giảm đốc Vì và Như Ngọc của chúng ta thật sự là trời sinh một cặp, sau này người đàn ông tôi tìm mà có được 1/10 sự giỏi giang của Tổng giám đốc Vị, tôi cũng rất hạnh phúc rồi."

Giọng của ba người không phải quá lớn nhưng rõ ng là cố ý nói đủ để cho Đường Nhã Phương nghe, giọng điệu như muốn thể hiện rằng Vi Vịnh Phong yêu Chu Như Ngọc đến nhường nào.

Đường Nhã Phương đứng gần chỗ đó, tự nhiên nhìn ra được vẻ đắc ý trong mắt ba người họ, trong lòng không khỏi chế nhạo.

Nếu như cô chưa gặp Lục Đình Vỹ, có lẽ cô sẽ rất lúng túng khi phải đối diện với trường hợp như thế này.

Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy sự khoe khoang của Chu Như Ngọc thật sự là muốn có bao nhiêu khôi hài thì có bấy nhiều.

Nhìn thấy Đường Nhã Phương thờ ơ, sắc mặt của ba người bọn họ đều có chút thay đổi.

Chu Như Ngọc không can tâm, nháy mắt với Tiểu Ngải, Tiểu Ngải hiểu ý đi đến rồi đột nhiên nói với Đường Nhã Phương: “ Đứng rồi Nhã Phương, lần này công ty đặt vé cho mọi người đều là về phổ thông, nhưng mà Tổng giám đốc Vi lại không nỡ để Như Ngọc chịu khổ, liền đổi về thương gia cho cô ấy, vé của tôi với Tiểu Ngải cũng được đổi rồi, chỉ còn cô chưa đổi thôi, cô có muốn đổi không? “Vẻ hạng thương gia ư?" Đường Nhã Phương sững sở, có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Tiểu Ngải cong môi đắc ý." Đúng vậy, vốn đi Tổng giám đốc Vimuốn đổi vé hạng nhất cho Như Ngọc nhưng mà vẻ hạng nhất hết chỗ rồi nên đành phải đổi lấy vé thương gia, nếu như cô muốn đổi vé, Tổng giám đốc Vị chỉ cần nói một câu là có thể đổi được.

Ý của Tiểu Ngải rất dễ hiểu, nếu như Đường Nhã Phương muốn đổi vẻ, chỉ cần cúi đầu trước Vi Vịnh Phong, chỉ cần cô mở lời trước là được, đây cũng coi như Đường Nhã Phương cúi đầu với Chu Như Ngọc vậy.

Đường Nhã Phương không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm mấy người trước mặt bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Công ty đặt vé cho bọn họ đều là về phổ thông, tại sao về cô đang cầm lại là vé hạng nhất chứ? Đường Nhã Phương cảm thấy rất khó hiểu.

Tiểu Ngải thấy Đường Nhã Phương không nói lời nào, tưởng rằng cô bị lung lay rồi, không nhịn được nâng cắm lên: “Thật ra thì cũng không có gì xấu để nói cả, chỉ cần có nói một câu, con người Như Ngọc tốt như vậy nhất định sẽ khuyên Tổng giám đốc Viđổi về cho cô." “Tiểu Ngải, em nói cái gì vậy, không phải là về thương gia thôi sao, đối cho cô ấy là được rồi.

Lúc này Chu Như Ngọc cũng mở lời rồi, giọng điệu đó như thể cô ta đang bố thí cho ăn mày vậy.

Đường Nhã Phương nghe xong, muốn cười haha vào thắng mặt cô ta: "Không cần đây, tôi thấy chỗ ngồi của mình cũng rất tốt."

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mà muốn cô một người đang cầm vé hạng nhất lại phải mở lời với Chu Như Ngọc để đổi lấy vé thương gia, đầu óc cô cũng không phải bị ngốc! “Hừm, thật là không biết tốt xấu!” Tiểu Ngải nhìn dáng vẻ cố chấp của Đường Nhã Phương, nhẹ hừm một tiếng khinh thường, nhưng vẻ mặt của cô lại có cảm giác ưu việt khó nói nên lời, cái phong thái đó dường như giống với người có than phận cao quý.

Đường Nhã Phương cũng không để ý, trong lòng thầm khinh thường.

Cô thật sự rất tò mò, lúc nữa bọn họ biết vé có ngôi là vẻ hạng nhất thì sẽ có biểu cảm như thế nào?

Sau khi ở sảnh chờ máy bay đợi hơn mười mấy phút, máy bay cuối cùng cũng cất cánh.

Vài người kiểm tra an toàn rồi lên máy bay, bốn người bọn Chu Như Ngọc rất nhanh ở khoang thương gia tìm chỗ ngồi của chính mình.

Lúc ngồi xuống, thoảng thấy Đường Nhã Phương lại đi về hướng khoang hạng nhất, không nhịn được cười rồi nói: "Đường Nhã Phương, vị trí khoang phổ thông ở hướng khác mà, cô có phải đi sai rồi không?"

Đường Nhã Phương liếc bồn người bọn họ một cái, không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng vào khoang hạng nhất.

Khi nhìn thấy Đường Nhã Phương bước vào khoang hạng nhất mà không có ai ngăn cản, sắc mặt của Chu Như Ngọc lập tức trở nên xấu đi.

Cô quay lại nhìn Vĩ Vịnh Phong: “Vịnh Phong, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh nói là khoang hạng nhất có người bao rồi mà, đúng không?” “Đúng vậy.

Vĩ Vịnh Phong cau mày, dường như có chút hơi khó hiểu.

“Đường Nhã Phương từ lúc nào có khả năng mua vé hạng nhất vậy?”

Tiểu Ngải nghi ngờ hỏi, rõ ràng là không tin rằng Đường Nhã Phương lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Chu Như Ngọc cũng nghĩ thế.

Ban đầu cô ta nghĩ rằng bản thân ngồi khoang thương gia đã có thể chèn ép được Đường Nhã Phương nhưng người con phụ nữ mà cô ta không cho vào mắt lại ngang nhiên đi vào khoang hạng nhất, cô ta cảm thấy máu và khí trực tiếp xông lên đỉnh đầu, đến thở cũng khó khăn.

“Đi hỏi xem chuyện là như thế nào.

Sau một lúc, Chu Như Ngọc sắc mặt âm trầm ra lệnh cho Tiểu Ngải.