Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 115: Viễn cảnh hạnh phúc



Hàn Thiên Nhược còn đặc biệt nâng giọng ở bốn chữ trò-chơi-nguy-hiểm.

Vô cùng mập mờ, ái muội!

Mặc Âu không kiêng dè, để mặc cho mùi hương nam tính vị thanh mát của bạc hà dụ hoặc riêng anh vây lấy mình, thong dong nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút kia.

‘‘Anh dám?’’

Hàn Thiên Nhược vui thích mà lấy một lọn tóc mềm mại của Mặc Âu nghịch ngợm xoay tròn, hứng thú hỏi lại:

“Sao lại không dám?”

Mặc Âu cũng học theo anh nghịch tóc, nhưng đúng hơn là lấy tay vò đầu Hàn Thiên Nhược, biến nó từ thẳng thớm thành bù xù y như tổ quạ.

Cơ mà hình ảnh này lại khiến cô mê mẩn.

Hình tượng cấm dục lại tùy ý mà lười biếng việc thể hiện cảm xúc của anh khiến cô dường như bị chìm đắm trong sự say sắc đó.

Tất nhiên, cô là một người luôn tôn sùng chủ nghĩa mặt đẹp.

Cô bâng quơ phát ra câu nói: “Bởi vì trong đầu em đang hiện ra một viễn cảnh vô cùng hạnh phúc”

Hàn Thiên Nhược đặt lọn tóc của cô trong tay lên đôi môi mỏng lạnh, mấp máy môi ý hỏi:

“Viễn cảnh hạnh phúc thế nào?”

Mặc Âu chớp mắt nhìn Hàn Thiên Nhược một cái, tỉnh bơ nói mà không hề suy nghĩ nhiều:

“Viễn cảnh đó sẽ là, em sinh một đứa con cho anh trai nhỏ, rồi sau đó đem con của chúng em tới cho anh huấn luyện trở thành một vị lão đại siêu cấp cường bá như anh. Ý kiến này thật là quá tuyệt vời”

Hàn Thiên Nhược: “…”

Anh không nói nhiều, chỉ là dịch chuyển bàn tay từ chiếc cằm tinh tế của Mặc Âu dời ra sau gáy.

Hàn Thiên Nhược áp sát môi cô lại gần, chuẩn chỉnh đưa môi anh dính chặt vào đôi môi cô.

Ngay lập tức, hiệu ứng điện từ xảy ra. Hai đôi môi chạm nhau.

Một bên run rẩy như bị kích điện.

Một bên như dòng điện kích thích mạnh bạo mà gặm nhấm lấy cánh môi anh đào thơm ngọt đang run rẩy kia.

Mặc Âu thầm chửi bụng một tiếng:

Tệ thật! Hai mấy tuổi đầu rồi mà kinh nghiệm hôn còn chưa có, giờ để cho người ta có cơ hội ức hiếp như thế này đây.

Có vẻ Hàn Thiên Nhược cũng đã phát hiện ra là cô không biết hôn, liền nảy ý đùa bỡn.

Anh cạy mở hai cánh môi mềm, luồn chiếc lưỡi linh hoạt của mình vào trong, hai lưỡi không thể tránh được việc không thể chạm nhau.

Vừa ướt át, lại vừa ngọt ngào mê li.

Hàn Thiên Nhược dường như thấy máu trong người anh đang sôi sục sự thèm muốn dục vọng. Vị kia của anh cũng trỗi dậy từ nãy giờ rồi.

Chết tiệt! Cô có ma lực gì mà khiến anh luôn ăn chay cũng phải nổi lên cơn khát thịt thế này.

Đúng là ma quỷ!

Nhưng là ma quỷ xinh đẹp, đáng yêu của anh!

Mặc Âu không biết kĩ thuật hôn rằng: Khi hôn phải thở bằnh mũi.

Nên bây giờ cô cảm thấy ngực mình không còn một chút tồn tại của không khí, sắc mặt cũng vì thế mà trắng bệch hẳn.

Hàn Thiên Nhược cho dù đang chìm đắm trong nụ hôn triền miên, nhưng từ lúc bắt đầu anh vẫn luôn nhìn cô, cho dù Mặc Âu nhắm mắt.

Thấy cô khó thở, anh lưu luyến tách chiếc lưỡi đang truy đuổi chất mật ngọt trong khoang miệng của cô.

Mặc Âu không ngừng nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Hàn Thiên Nhược thở dốc.

Cô có cảm tưởng như mình vừa mới được hồi sinh lại một kiếp sống.

Lần đầu tiên cô mới biết, hôn cũng có thể gây tử vong cấp độ nặng nếu không biết không chế.

Hàn Thiên Nhược ôn nhu, trong mắt vẫn còn lờ mờ tia lửa nóng, đưa ngón tay thon dài nhưng có chút hơi sần vì cầm bút nhiều để kí hợp đồng bạc tỷ, vuốt ve đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Mặc Âu:

“Đây là hình phạt cho em vì dám cho anh ăn dấm quá chua đấy”. truyện tiên hiệp hay

Mặc Âu ghi hận nụ hôn vừa nãy đã khiến cô khó thở, quay sang lườm anh một cái:

“Ai bảo anh cho nó vào miệng làm cái gì!”

Hàn Thiên Nhược ngây người, rồi lại bật cười.

Ngay sau đó là khuôn mặt đanh lại, không cười nữa, cất lời nói như có như không chứa ý đe dọa:

“Em còn nghĩ đến viễn cảnh đó nữa không?”