Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 127: Gặp lão nguyệt



Hàn Thiên Nhược thong dong bước vào thang máy, nhấn xuống số tầng thấp nhất để đi ra khoảng khuôn viên của tòa khách sạn.

Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, bỏ mặc hai sắc mặt đã dần xám ngoét từ lúc nào.

_____________

Dưới khuôn viên khách sạn Lourendar với nhiều loài hoa sặc sỡ.

Vì đang là ban ngày nên có lẽ vì thế mà hoa còn tỏa sáng hơn cả.

Hàn Thiên Nhược nhìn thấy một cô gái ăn mặc có vẻ giản dị đang đứng cạnh chiếc cổng lớn, có vẻ như là đang còn đợi ai đó.

Hàn Thiên Nhược nghi hoặc tiến lại gần cô gái kia, vờ cất tiếng hỏi gặng: “Mặc Âu?”

Cô gái kia không buồn quay lại. Sự nghi hoặc trong ánh mắt anh tràn ngập hơn.

Không hỏi nữa, anh bước lại gần. Hàn Thiên Nhược nhìn chăm chú vào nốt ruồi đen trên cổ bên phải nổi bật trên làn da trắng ngần, khóe môi khẽ cong lên một độ vừa phải, không nhạt không sâu.

“Mặc Âu! Quay lại nhìn anh.”

Hàn Thiên Nhược ra lệnh với âm điệu không cho phép người khác từ chối.

Cô gái kia quay lại, nhìn Hàn Thiên Nhược với một ánh mắt hiếu kì: “Anh đang nói với ai đấy?”

Khóe miệng Hàn Thiên Nhược khẽ co rúm:

“Anh nói chuyện với em chứ còn có ai ngoài này nữa.”

Chứ không nhẽ anh nói chuyện với ma! Ban ngày ban mặt lấy đâu ra ma với chả quỷ.

Cô gái ngơ ngác lấy tay chỉ mặt mình: “Tôi? Tôi có quen anh đâu mà anh bắt chuyện với tôi?”

Hàn Thiên Nhược xạm mặt: “Không đùa với em nữa. Nóng nực thế này em đeo khẩu trang làm cái gì?”

Cô gái hất cằm đáp: “Tôi đeo khẩu trang liên quan gì đến anh?”

Hàn Thiên Nhược nheo mắt: “Em không phải là Mặc Âu?”

Cô gái trả lời một cách tỉnh bơ: “Mặc Âu là ai?”

Hàn Thiên Nhược đột nhiên phì cười: “Thật không ngờ em cũng có bộ mặt đáng yêu như vậy. Em muốn giả trang thì cũng phải che cho hết dấu vết. Em còn chưa che nốt ruồi sau cổ lại đâu cô gái nhỏ.”

Cô gái nhỏ sững người một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại ngờ nghệch hỏi: “Thế là chỉ có cô gái tên Mặc Âu đó của anh mới được phép có nốt ruồi đen sau cổ à?”

Hàn Thiên Nhược thư thái mở miệng: “Ngoài em ra thì không còn ai dám đứng trước mặt anh lên mặt như con báo nhỏ như vậy đâu, Tiểu Âu nhỏ.”

Mặc Âu nhàm chán, không phản đối cũng không thừa nhận, chỉ quay lưng lại với anh.

Hàn Thiên Nhược thấy hành động này của cô liền bực bội, tiến tới ôm lấy cơ thể mềm mại của Mặc Âu từ phía sau. Anh khẽ cắn cắn vành tai mẫn cảm, phả ra hơi thở nóng bỏng, dịu dàng thì thào:

“Sao này bảo bối, ai dám làm em giận dỗi đến mức không muốn nhìn mặt anh luôn thế này?”

Mặc Âu cảm thấy cả người ngứa ngày vì cử chỉ thân mật của anh, hơi thở có chút biến đổi, dồn dập hơn chút ít.

Lại nghe Hàn Thiên Nhược nói vậy, cô có cảm tưởng như có một gáo nước lạnh đổ thẳng xuống đầu.

Lạnh băng!

Mặc Âu né tránh hơi thở nóng hổi, nghiêng đầu sang một bên.

Cái hôn của Hàn Thiên Nhược bất giác rơi xuống hõm cổ thơm mát mịn màng. Lại tiếp tục cắn cắn. Nhưng sức cắn lần này mạnh hơn lần trước. Chắc là tức giận vì cô cố ý tránh né đây mà.

Mặc Âu thở dốc, toàn thân nhanh chóng mềm ra, gầm nhẹ: “Anh bị ngứa răng à?”

Hàn Thiên Nhược đưa tay xuống eo nhỏ, ép cô quay lại nhìn anh: “Anh đang ngứa thịt em.”

Mặc Âu bị Hàn Thiên Nhược kéo người quay trở lại, cả thân hình nhanh chóng bị khống chế trong lồng ngực ấm áp với hương thơm bạc hà thoang thoảng.

Cô không tránh né, chỉ hừ lạnh: “Đi tìm người phụ nữ khác mà thịt, tôi không có nhu cầu với người đàn ông một chân đạp hai thuyền.”

Một bên đi tìm người con gái khác, một bên lại đi tìm cô nói lời ngọt ngào.

Chắc là vừa nãy hôn hít người ta chán rồi nên bây giờ mới đến tìm cô đây mà.

Thật nực cười! Thế mà cô còn ảo tưởng anh thích cô, chỉ yêu một mình cô thôi đấy. Đúng là tự mình đa tình.

Hàn Thiên Nhược chưa phát hiện ra cô gái nhà anh đang có tâm sự, chỉ ôm chặt cô hơn, khuôn cằm tinh tế đặt lên đầu Mặc Âu:

“Tiếc thật! Hôm qua anh nằm mơ nghe thấy lão Nguyệt nói với anh là cả đời này chỉ có thể ăn “thịt” em mà thôi.”