Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 147: Chốn sa đọa



Nữ nhân viên tiếp tân nhanh chóng làm các thủ tục cần thiết rồi đưa cho người đàn ông điển trai kia một chiếc thẻ từ: “Phòng của hai ngài là 142.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười liếc mắt đưa tình với nữ tiếp tân kia trong khi một tay còn đang ôm chặt lấy eo mềm của Tử Hạ, hắn nhận lấy tấm thẻ.

Nữ nhân viên kia tất nhiên làm việc trong cái chốn tràn ngập không khí của sự sa đọa không thể nào không hiểu được ánh mắt đầy dục vọng của người đàn ông kia.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Cô làm ăn trong cái nghề này lâu như vậy, tiền kiếm được tuy không phải là một con số nhỏ nhưng tuyệt đối không nhiều.

Bây giờ đột nhiên có một miếng bánh béo bở từ trên trời rớt xuống, cô dại gì mà không dành lấy trước khi bị người khác cướp mất.

Nữ nhân viên cười e lệ, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cô ta khẽ hạ người xuống, để lộ ra bộ ngực tròn đầy trắng trẻo bên trong.

Người đàn ông hứng thú nhìn một màn bỏng mắt này, thầm nghĩ sau khi đùa giỡn với cô nàng xinh đẹp này chán rồi thì sẽ đến nữ tiếp tân.

“Không phải! Anh ta không phải chồng tôi! Anh ta muốn hại tôi.” Tử Hạ gồng sức hét lên.

Vì phụ nữ sức yếu hơn đàn ông, lại còn đang trong tình trạng bị say rượu thì đừng nói đến phản kháng. Ngay cả sức vùng vẫy bây giờ đối với Tử Hạ mà nói thì đó chính là một thứ chỉ có trong tưởng tượng.

“Hại em? Sao anh có thể nỡ lòng nào mà hại một mỹ nhân như em được chứ.” Người đàn ông ra vẻ chân thành.

“Không! Tôi cần gọi bảo vệ. Cô làm ơn gọi bảo vệ vào đây giúp tôi.” Tử Hạ kiệt sức, nhìn nữ nhân viên tiếp tân cầu cứu.

Người đàn ông nháy mắt ra hiệu với nữ nhân viên, sau đó bế thốc Tử Hạ đến căn phòng 142 vừa mới đặt.

Nữ nhân viên hiểu ý, ngó lơ hoàn toàn trước mọi lời khẩn cầu từ chất giọng đã gào thét đến mức khản đặc của Tử Hạ.

Tử Hạ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, ngay cả tìm lại cho mình chút sức lực để phản kháng lại người đàn ông biến thái này cũng không có.

Không thể đánh đấm, cô chỉ còn mỗi giọng nói. Dù không biết có người nghe được hay không nhưng cô vẫn không ngừng kêu cứu.

Điều này cũng sẽ giúp cô không bị bất tỉnh để người ta có cơ hội làm xằng làm bậy với thân thể của cô ngay lúc nguy nan này.

Tuy Tử Hạ chỉ có thể kêu cứu bằng một âm thanh rất nhỏ, nhưng từng đó thôi cũng đủ khiến người đàn ông phải bực bội.

Lúc này hắn ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn khẽ quát: “Mày có im đi không? Ông đây nghe muốn nhức tai rồi.”

Tử Hạ tất nhiên không nghe lời hắn, cô lại càng cố gắng hét to hơn.

“AAAA!”

Tử Hạ bất ngờ thét lên tiếng đau đớn khi tóc cô bị túm chặt giật ra phía sau. Cô có cảm tưởng da đầu sắp bong tróc ra hết rồi.

“Mày thử hét…” Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó vừa mới trông thấy cuộc hỗn loạn này từ từ bước tới cất lên chất giọng âm trầm:

“Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp được giám đốc Tống ở đây.”

Tống Ôn bất ngờ giật mình khi thấy có người vừa nhắc chức vị của hắn. Hắn nhíu mày quay đầu nhìn người mới tới. Chưa nhìn thì thôi chứ một khi đã nhìn thì hắn không thể nào giữ nét bình tĩnh ban đầu được nữa.

Hắn kinh ngạc mà thốt lên: “Ngài Tu La!”

Hàn Thiên Nhược dĩ nhiên không phải người thích lo chuyện bao đồng. Anh đây còn bận yêu thương Mặc Âu còn chưa đủ chứ huống chi tự rước thêm việc vào thân để làm.

Vốn dĩ Hàn Thiên Nhược nghe lời Mặc Âu căn dặn xuống lấy xe trước để cô bận tiếp một cuộc điện thoại quan trọng. Anh cũng rất ngoan ngoãn khi mới được Mặc Âu âu yếm vỗ về.

Quả thực ý định ban đầu của anh khi đưa cô tới nơi này không phải để khiến cô tự trách bản thân, mà là để cho cô ngắm bọn họ.

Tất nhiên là chỉ được ngắm mà thôi. Nhưng anh cũng đã yêu cầu quản lí cho đám người đó ăn mặc thật kín đáo. Bởi anh chỉ cho phép Mặc Âu nhìn thân thể anh, còn người đàn ông khác thì tuyệt đối không thể.