Vô Tình Vật

Chương 15



Chuyển ngữ: Lê

Biên tập: Trần

Hôm đó, La Vọng bị Diệp Thiên Lang tống lên ngựa, Tuyết Phách liền tung vó vọt đi. Đến khi hắn chật vật ghìm được cương ngựa, vốn định trở lại, nhưng mới quay đầu ngựa, chợt có cảm giác lành lạnh ở cổ. Vừa đưa tay lên gáy, rút ra một cây kim bạc, đã lộn nhào ngã lăn ra đất.

Bên tai loáng thoáng tiếng xe ngựa lộc cộc, nửa tỉnh nửa mê nằm mơ thấy gì đó. Trong cơn mơ màng, La Vọng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, gọi hắn: "Đại ca."

Gắng mở mắt ra, người trước mắt quần áo sáng sủa, tóc búi gọn gàng, mặt tựa quan ngọc, đúng là Diệp Thiên Lang.

Diệp Thiên Lang ngồi bên mép chõng, thấy La Vọng tỉnh dậy, bèn gọi hắn một tiếng: "Đại ca."

"Ty chức..." La Vọng cựa người định ngồi dậy, chẳng ngờ tứ chi mềm nhũn khó lòng nhúc nhích, bèn run giọng nói, "Ty chức không dám..."

"Không dám gì chứ." Diệp Thiên Lang nghiêng người vươn tay tới, vén mớ tóc đen che trước mặt La Vọng, "Nếu không phải tại cứu em, anh cũng đã chẳng thành ra thế này..."

Đầu ngón tay của đối phương rõ là lạnh như băng, ấy thế mà những đụng chạm nhẹ lướt trên khuôn mặt hắn lại tinh tế khôn tả, tựa như tia lửa chập chùng thiêu đốt khắp người. La Vọng không nhịn được rùng mình, nói: "Ty chức không hối hận."

"Tốt." Diệp Thiên Lang khẽ nở nụ cười, gật đầu đáp, "Ta cũng không hối hận."

La Vọng đột nhiên ngẩn ra, hoàn toàn chẳng hiểu được ý trong lời đối phương. Nào hay, Diệp Thiên Lang bỗng trút bỏ áo bào, da thịt trần trụi trắng như tuyết, sau đó lật người vắt chân, cưỡi lên người hắn.

"Đại nhân, người..." La Vọng kinh hãi đến độ hai mắt mở to như chuông đồng, líu lưỡi lắp bắp, nhưng lại không đè nén nổi khát vọng chôn sâu dưới đáy lòng trỗi dậy, khiến da thịt ngứa ngáy nhộn nhạo. Chỉ thoáng lơ đễnh, thứ trong đũng quần cũng đã thức tỉnh.

Diệp Thiên Lang cầm lấy gốc dương v*t nóng hừng hực kia, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, rồi hơi nhấc người dậy, đưa vào giữa kẽ mông.

"Đại... A Lang..."

Bên trong mềm mại khôn xiết, lại chặt khít lạ thường. Nhất thời rặng tía chiều, mây ngũ sắc, xuân sang mưa bụi, tuyết lành mừng năm mới... dường như tất thảy mọi sự tốt đẹp trên thế gian đều thuộc về hắn. Chưa cần đối phương di chuyển lên xuống, La Vọng đã chợt giật người, sướng đến độ hai mắt tối sầm, rồi cứ thế bất tỉnh nhân sự.

Hãy còn đang thỏa thuê lên đỉnh mấy hồi trong mộng, La Vọng chợt bị một tràng cười rúc rích yểu điệu vang lên đánh thức. Mí mắt vấn vương mộng đẹp hồi lâu mới chịu động đậy, giật mình phát hiện nào thấy Diệp Thiên Lang đâu nữa, trước mắt là một cô nương như hoa như ngọc. Cẩn thận nhìn lại, còn là người quen.

Thấy hắn đã tỉnh, Đào Yêu bèn cười một cái ngọt sớt: "Dược tính của Duệ Vân Tiên quả là mạnh mẽ, mấy nay ngươi đã bắn tinh suốt mười bảy mười tám bận, ấy vậy mà giờ cái cột cờ này đã lại dựng đứng lên rồi!"

Thoáng nghe thấy ba chữ "Duệ Vân Tiên", hắn lập tức từ trên mây cao rớt xuống đáy vực. Toàn thân La Vọng túa mồ hôi lạnh, gần như gào lên thất thanh: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ người tối qua thân cận da thịt với ta chính là ngươi?!"

"Hứ! Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga cơ đấy!" Đào Yêu đảo mắt, xì một tiếng đáp, "Ta chỉ thích lão gia và A Trì. Lão gia là nam nhân đẹp nhất trên đời, A Trì là nữ nhân đẹp nhất trên đời, còn ngươi lại là cái tên xấu xí khó coi nhất." Nghĩ một hồi, còn chưa hả giận, bèn giơ gương đồng lên, soi trước mặt La Vọng, "Nhìn ngươi xem, thấy xấu không?"

Trong gương vẫn là khuôn mặt đã bị lửa thiêu rụi một nửa, cảm giác da thịt kề cận dễ chịu đêm qua dường như không giả chút nào. La Vọng biết đó không phải là người kia, trái lại cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Nào biết Đào Yêu vẫn không hài lòng, thầm nghĩ bà đây đẹp như tiên nữ, nhà ngươi chưa được đụng vào, đáng lý phải vỗ ngực giậm chân, kêu trời khóc đất mới phải, bèn nói: "Tướng mạo ngươi khó coi như vậy, thứ kia của ngươi lại càng khó coi, nhăn nheo lại còn cứ dựng đứng sừng sững ra đấy, phình lên còn to hơn cả cánh tay của ta... Hết cách, ta đành phải tìm một tên nhà quê vừa béo vừa xấu ngoài kia, cầm đao bắt hắn cưỡi trên người ngươi..." Thấy La Vọng nhắm mắt lại lờ tít đi, ả tròn mắt ngạc nhiên, lại đổi biện pháp khác để khích hắn, nói: "Ngươi thọc cái mông to núng niếng mỡ kia suốt mấy đêm rồi đấy, có sướng không? Có vui không? Ồ, chắc không vui rồi, ngươi tưởng rằng được ngủ cùng A Lang của ngươi chứ gì, không ngờ lại là một tên to béo xấu xí y như ngươi."

Cô nàng này tuy dung mạo tuyệt diễm tựa Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng hễ mở miệng là khiến người ta căm ghét. La Vọng dứt khoát quay đầu đi, mặc cho ả nói gì cũng đều coi như gió thoảng bên tai.

"Đêm qua ngươi luôn mồm kêu 'A Lang', A Lang là ai vậy? Ai là A Lang?" Đào Yêu càng chẳng thấy chán, tính mặt dày đeo bám đến cùng, đột nhiên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Chẳng lẽ là chủ nhân nhà ngươi, cái tên sát tinh mặt lạnh nhìn như sống dở chết dở kia?"

Đào Yêu thấy sắc mặt của người kia hết xanh lại đỏ, ra sức cắn răng không mở miệng, liền biết mình đã chọc trúng tim đen của hắn, lập tức bật cười: "Ngươi đừng có lo, giờ này Diệp Thiên Lang kia nhất định đang ở dưới thân lão gia, tận hưởng nhiệt tình, sướng sắp lên tiên rồi!" Ả vẫn ghi hận Diệp Thiên Lang đập mình một chưởng không chút thương hoa tiếc ngọc, thế là trong đầu có bao nhiêu lời xấu xa nhơ nhuốc, đều nói ra tuốt tuồn tuột.

"Ngươi đừng có mà vũ nhục đại nhân! Ngươi mau đưa ta thuốc giải... Ta phải đi tìm... đi tìm..." Có lẽ là dược tính chưa hết nên vẫn không thể động đậy. La Vọng nổi giận muốn ép mình đứng lên, nhưng lồng ngực vốn đã uất nghẹn, lại thêm vào cả đống lời nói xằng của người kia quả thực vô cùng chối tai, nhất thời hô hấp không thông, phun ra một búng máu.

"Ơ kìa? Ngươi khóc cái gì? Ngươi đừng khóc chứ!" Người này bị bỏng nửa khuôn mặt, đáng lẽ trông rất đáng sợ, nhưng vết máu trên khóe miệng, hốc mắt ửng đỏ nom lại đáng thương lạ kì. Đào Yêu mềm lòng, thở dài nói: "Được rồi được rồi, lát nữa ta dẫn ngươi đi tìm tên Diệp Thiên Lang kia. Dược tính của ngươi đã tiêu tan từ lâu, chỉ là 'Hoán Hoa Thủ' mà lão gia dạy ta là công phu điểm huyệt cực kỳ tuyệt diệu. Ngươi tự vận công, lần lượt dùng ba phần lực, năm phần lực, mười phần công lực, điểm vào ba huyệt bách hội, thiên trụ và trung phủ là cử động được rồi mà?"

La Vọng làm theo lời ả nói, quả nhiên thông được huyệt đạo bị bí tắc. Hắn lật đật dậy khỏi chõng, thử cử động chân tay, thấy không còn trở ngại, bèn hành lễ, nói: "Cảm ơn cô nương."

Lời này không hợp lý. Hắn chật vật nằm ở chốn hoang tàn này, vốn là do ả ban cho. Đào Yêu vậy mà lại rất vui vẻ, nói: "Ngươi bất tỉnh mấy ngày nay, chưa ăn uống gì. Ta mang cho ngươi chút đồ ăn, nhân lúc còn nóng thì dùng đi, đừng ngại."

La Vọng thầm nghĩ nếu đối phương muốn làm hại mình thì đã sớm động thủ lúc mình bất tỉnh nhân sự rồi. Ngửi thấy mùi thơm nức mũi của miếng thịt khô bọc trong vải bạt, hắn lập tức ăn ngấu ăn nghiến.

Khựng một chốc, lại nói: "Dám hỏi cô nương, con ngựa tại hạ cưỡi trước lúc ngất đi đâu?"

"Thịt rồi!" Đào Yêu nhướn đôi mày xanh, mỏ đỏ dều ra, "Chẳng phải ngươi đang ăn đến ngon lành đây còn gì?"

"Cái gì?!" La Vọng giật bắn mình, cả nửa bọc thịt rơi lả tả xuống đất.

"Thịt ngựa vừa chát vừa hôi, sao có thể mềm mịn như thịt bồ câu non được!" Đào Yêu quả thực nguýt dài cả mắt, sa sả mắng, "Người khác nói cái gì là tin cái đó, đúng là ngu như lừa ấy, uổng cho ngươi còn là Thiên hộ của Cẩm Y Vệ. Có khi nào Cẩm Y Vệ rặt một lũ bất tài, hay là A Lang nhà ngươi trị không nghiêm, bản thân cũng chỉ được cái mã ngoài?"

Vừa dứt lời, Đào Yêu liền le lưỡi, thừa dịp La Thiên hộ chưa kịp nổi trận lôi đình đã trốn tít ra xa.

Sau khi chỉnh đốn lại cho tươm tất hơn chút, La Vọng không chần chừ thêm một khắc nào, lập tức lệnh cho Đào Yêu cùng Tử Trì dẫn mình đi tìm Diệp Thiên Lang, suốt cả đường đi cũng không hé răng với hai ả nửa lời.

Hai cô gái được đặt tên theo hoa, dung mạo cũng đẹp như hoa. Người nhan sắc diễm lệ, người mặt mày kiêu sa. Nàng áo trắng thi thoảng cất cao tiếng hát, nàng áo đen luôn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn đối phương.

"Chỉ nhìn nửa bên mặt này của ngươi, cũng ra dáng một anh chàng diện mạo tuấn tú đấy chứ. Ta thấy chi bằng ngươi học theo lão gia nhà chúng ta, mang mặt nạ mà mưu sinh đi cho rồi!" Đào Yêu chốc chốc lại đưa mắt liếc La Vọng bên cạnh. Thấy người kia không để ý mình, buồn bực nói, "Ê! Ta nói này, sao ngươi chẳng thú vị gì hết vậy? Giờ Dậu ngày mốt, ta và A Trì còn phải tới đỉnh Tiên Lộ một chuyến để tìm hai đứa nhãi ranh thất lạc kia, lúc này bỏ công bỏ sức ra để đi cùng ngươi, thế mà ngươi còn làm lơ người ta!"

"Đào Yêu!"

Tử Trì vẫn luôn yên lặng chẳng nói chẳng rằng đột nhiên cất lời. Đào Yêu cũng có vẻ như nhận ra điều gì, che miệng lại, tự trách: "Sao hôm nay toàn lỡ miệng nói những điều không đâu vậy chứ. Họ La kia, ngươi mau quên chuyện đó đi đấy!"

Núi đá hùng vĩ chênh vênh, rừng đá đan xen. Phóng mắt nhìn trông, dẫu hoang tàn, nhưng lại có vẻ phong nhã thoát tục vô ngần. Dấu chân của ba người trải dài khắp núi hoang rừng đá, đường ngang ngõ tắt quanh co suốt gần một canh giờ, Đào Yêu đột nhiên ghìm cương ngựa, khuôn mặt xinh đẹp thoáng lộ ​​vẻ sợ hãi. Giọng ả run run: "Đi thẳng về phía trước, đó là động nước Yến Uyển, là nơi ngày thường lão gia luyện công, người khác tuyệt đối không được tới quấy rầy. Ta với A Trì cũng không dám qua đó, ngươi đành tự đi đi vậy."

La Vọng quay đầu lại thì đã chẳng thấy bóng người đâu, chỉ còn làn khói vấn vít, hương thơm lay động, cứ như thể Cửu Thiên Huyền Nữ vụt bay mất dạng.