Vô Tình Vật

Chương 24



Chuyển ngữ: Đào

Biên tập: Trần

Từ trong phòng đi ra, trời đã tối mịt. Diệp Thiên Lang cũng không vội tìm đường ra, trái lại còn chậm rãi dạo bước dưới ánh trăng bên hồ Lang Giác, ngắm mây khói dày đặc trên mặt hồ. Từng bụi trà băng lớn đua nhau nở rộ, có cây thấp, có cây cao ngất trời, nhưng đều chi chít sum suê, hương thơm nồng đượm, rực rỡ vô ngần.

Lòng hắn không khỏi giễu cợt, người nọ có thể tìm được một nơi có nước có hoa giữa hoang mạc cằn cỗi, quả thật là có chí chống trời.

Nhớ xưa kia Vương An mê mẫu đơn, khắp phủ cũng muôn hoa đua sắc, nhưng hắn lại chưa bao giờ dừng bước ngắm hoa. Nào phải vì chẳng ham thưởng thức, chỉ cho rằng mẫu đơn quá mức tráng lệ. Trái lại những cây trà băng hiếm có khó tìm này, không phú quý kiều diễm như mẫu đơn, không nồng nàn quyến rũ như sơn trà, quả thực dường thiên tiên mỹ mạo thanh cao thoát tục, chẳng phải vật phàm chốn nhân gian.

Người kia mặc dù miệng lưỡi xảo trá, nhưng riêng câu nói ấy lại rất mực chân thành, trà băng quả là loài hoa hiếm thấy, cũng quả thực rất đẹp.

Đang lẳng lặng chiêm ngưỡng cảnh lạ cõi trần ngàn hoa cỏ cây như tuyết bạc, chợt một cơn gió đêm thổi qua làm lay động ống tay áo trống không bên cánh tay phải. Diệp Thiên Lang duỗi tay sờ chỗ tay bị cụt, trên ngực lại có cảm giác âm ỉ ớn lạnh.

Hắn cũng biết bản thân bị thương nặng không thể lành lại nhanh như vậy. Mới vừa cùng Khấu Biên Thành hợp thể song tu, tựa như dùng một liều dược mạnh, lại dẫn dược lực vào giữa tám mạch khác kinh, có điều đến khi dược hiệu qua đi, chắc chắn sẽ lại đau nhức tới tận xương tủy.

"A Trì, em không rõ, cớ sao lão gia không dứt khoát một đao giết hắn? Cớ sao lại phải đưa hắn về, hao tổn nội tức cứu mạng hắn chứ?"

Tuy trọng thương chưa lành, tai mắt vẫn nhanh nhạy như trước. Từ xa, Diệp Thiên Lang đã nghe được giọng nói của một cô gái, vội nấp sau gốc cây, cau mày cẩn thận xác định, người nói hẳn là Đào Yêu.

Một cặp mỹ nhân dần tiến đến gần, bọn họ dừng cách hắn không quá một trượng, nghe Tử Trì mặc váy đen nói: "A Đào ghen vô cớ quá rồi. Lão gia nào có để ý tính mạng hắn, chẳng qua là tiếc rẻ tấm thân hắn đấy thôi, nhưng rồi cũng chẳng lâu đâu. Hắn ta nào phải người duy nhất có mạch đập thuần âm hàn, trong Hành Hương Uyển cũng có vài cái vạc luyện như vậy."

"Nhưng em vẫn cứ cảm thấy, lão gia đối xử với tên họ Diệp đó trước giờ khác hẳn với những người khác..."

"Đại Hồng Liên Hoa Kinh quá ác liệt hung mãnh, chỉ cần có chút sai sót, người luyện công sẽ đứt kinh mạch mà chết. Cũng chỉ có mấy năm nay, công lực của lão gia ngày càng đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh, mới thoát khỏi nỗi khổ lửa bỏng dầu sôi. Nhớ mười năm trước, lần đầu tiên chị gặp lão gia khi còn chưa đầy mười bốn, sau khi lấy chị làm vạc luyện Đại Hồng Liên Hoa Kinh, lão gia nhẹ nhàng đặt chị lên giường, khách sáo nói một tiếng 'xin lỗi'... Chị vẫn còn nhớ, khi đó ngài ấy nói, ta chẳng những có lỗi với con nhóc vắt mũi chưa sạch nhà ngươi, còn có lỗi với hậu duệ nhà tướng Hạ Tuyết Thư..." Tử Trì vươn tay ra nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Đào Yêu, tách rời từng ngón ra rồi đan cài vào nhau, kéo vào trong lòng xoa nắn. Không giống như chị đối xử với em gái, mà lại như thể tình nhân. Nàng ngừng một chốc, lại nói: "Chị lại cảm thấy lão gia đối xử với Lộc Lâm Xuyên kia mới thực là khác biệt, chẳng nỡ lừa dối, chẳng nỡ đụng chạm. Em cứ ngẫm thử mà xem, lão gia đã có bao giờ nâng niu ôn tồn với Diệp Thiên Lang như vậy? Nếu lão gia thực lòng thích hắn, sao có thể nhẫn tâm chém đứt cánh tay hắn, đâm hắn một đao chẳng chút nương tay?"

Diệp Thiên Lang trong bóng tối lẳng lặng lắng nghe, bất giác đưa tay chạm lên miệng vết thương đáng sợ trên ngực, cảm giác ớn lạnh toàn thân bỗng dưng trĩu nặng, nhưng vết thương chí mạng kia lại chẳng hề đau đớn.

Dường như tơ duyên đã đứt, tình đã cạn, cũng chẳng biết khối thịt nằm nơi đó còn nhịp đập hay chăng, hệt như một vũng nước đọng.

"Nhưng A Trì, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ rằng, lỡ như lão gia thực lòng thích Diệp Thiên Lang, cũng thực lòng muốn giết hắn thì sao?" Đào Yêu đột nhiên rùng mình, "Em cũng biết lão gia ôm hoài bão lớn, xưa nay suy tính chu toàn, buồn vui chẳng thể hiện ra mặt, người như vậy chẳng lẽ không đáng sợ sao?"

"A Đào," Cô ả này vô tư vô tâm thành thói, sao có thể nghĩ huyên thiên như vậy. Tử Trì nhìn ả một lúc lâu, nghi ngờ hỏi: "Có phải gần đây... em gặp ai rồi?"

"Đúng là gặp ma giữa ban ngày! Tên họ La kia phát điên thật rồi!" Ý thức được mình phút chốc lỡ lời, Đào Yêu vội vàng trợn tròn đôi mắt hạnh, xua tay phân bua: "Ngụy Thái sư từ kinh thành đến, Cẩm Y Vệ đều bị đuổi về hết, chỉ mỗi cái tên quan Thiên hộ quèn không biết điều đó cứ nằng nặc đòi ở lại. Hắn không tin Diệp đại nhân kia đã chết, suốt ngày lang thang trên phố, gặp ai cũng túm lại hỏi thăm. Lần trước em đi mua phấn son tình cờ gặp được, hắn dắt một con ngựa gầy guộc xác xơ hệt như hắn, bám theo em suốt mười dặm, bị em quăng cho cả chục cái tát, mặt mũi bầm dập chảy máu cũng không đánh trả, mắt đỏ hoe cứ chỉ không ngừng lặp lại một câu: 'Cầu xin cô nương chỉ cho tôi biết, hiện giờ đại nhân nhà tôi đang ở đâu?'...Chị nói xem, hắn có điên không? Có ngốc không?"

"Chị thấy đêm hôm đó em thân cận da thịt cùng hắn, đã nảy sinh tâm tư không nên có." Ngữ khí của mỹ nhân lạnh lùng này tuy là oán trách, nhưng trong mắt lại toàn là thương tiếc, "A Đào, em đừng nhất thời mềm lòng chọc phải người không nên dây dưa. Hắn không biết người cùng hắn hợp hoan đêm đó là em, em lại lừa hắn nói là một tên nhà quê, bản thân hắn cũng chỉ cho đó là một giấc chiêm bao, trong mộng cùng đại nhân yêu dấu của hắn ôm ấp ân ái."

"Xì! Có mù mới động lòng với cái tên xấu xí quái dị ấy! Em chỉ là... chỉ là hiếm khi gặp phải kẻ ngu ngốc đến vậy..." Đào Yêu tức tối ngắt một đóa trà băng, vò nát cánh hoa thành từng mảnh, đến mức tay dính đầy chất lỏng thơm dịu, tựa vào Tử Trì đi khuất, "A Trì ơi, em vẫn mong được cùng chị, cùng lão gia nương tựa gần gũi, để ba chúng ta bên nhau không rời..."

Diệp Thiên Lang nghe họ nói không sót một chữ, thật lâu sau khi hai người con gái thân mật cổ quái kia rời đi, mới bước ra từ sau gốc cây.

Chẳng buồn ngắm thứ trà băng không đáng ngắm nữa, hắn tìm tới Hành Hương Uyển trong lời Tử Trì, thấy trong phòng đều là những chàng trai trẻ tuổi dung mạo khôi ngô. Phải nỗi không đủ dương khí, tên nào tên nấy mảnh khảnh dặt dẹo, yếu ớt mong manh. Nói suốt nửa buổi chỉ rặt toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi, suy cho cùng đều xoay quanh việc làm thế nào để nịnh nọt lấy lòng tên thủ lĩnh cướp đường kia. Quả thực nhác bóng tam cung lục viện giành ân sủng của hoàng đế.

Diệp Thiên Lang lặng thinh nghe ngóng bên ngoài hồi lâu, đột nhiên phất tay áo, bắn ra một luồng ám lực phá cửa sổ giấy mà vào, đồng thời dập tắt dãy nến trong phòng.

Đường đường là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, cho dù đứt mất một tay cũng không thể khinh thường. Động tác vẫn hệt như công cụ giết chóc, tĩnh lặng tựa như món đồ cúng tế. Chỉ bằng một tay, trong chớp mắt, bảy tám chàng trai trẻ tuổi trong phòng đã mất mạng dưới chưởng của hắn.

Mãi cho đến khi tên cuối cùng tắt thở ngã vật xuống đất, hắn mới cảm thấy ngực đau đớn khủng khiếp, như thể bị người ta vung rìu bổ nát lồng ngực, rồi moi tim phổi ra ngắm nghía.

Diệp Thiên Lang bước đi loạng choạng, dùng tay trái tự điểm huyệt phong bế tâm mạch, ấn xuống miệng vết thương trước ngực, không màng máu rỉ ra từ kẽ ngón tay, men theo đường cũ quay trở về.

Còn cách vài bước chân, đã hay người trong phòng tỉnh giấc.

Đẩy cửa vào, thấy Khấu Biên Thành đang thưởng trà trên bàn, ngón tay thon dài nâng nhẹ nắp men ngọc lên, nghe thấy động tĩnh có người bước vào, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc, chỉ cười nói: "Đại nhân đã trở lại."

Diệp Thiên Lang vừa ngồi xuống, xoay mở âu trà, tự châm một chén trà lạt, cũng chẳng giải thích về bộ dạng xiêm y đẫm máu trên người mình, hờ hững nói: "Trà quá lạnh, rượu vẫn tốt hơn."

Hai người dùng trà thay rượu, kính đối phương một chén, tiếp đó lại mượn trà tỏ lòng, ra vẻ tận lực trút bỏ hiềm khích trước đây. Diệp Thiên Lang nói: "Hồi nãy Khấu huynh ngủ say như vậy, không sợ ta nhân lúc anh say giấc mà đoạt mạng anh sao?"

"Khấu mỗ giống như dược mạnh với đại nhân vậy, nếu cắt đứt nguồn dược, thì tính mạng cũng không còn." Khóe môi Khấu Biên Thành khẽ cong lên, thoáng tựa như nhoẻn một nụ cười lấp lửng nước đôi, rồi đột nhiên nghiêng người sáp tới, đáy mắt vẫn vẻ tha thiết nặng tình, dạt dào khôn nguôi, "Hơn nữa em thích ta, em sẽ không nỡ."

Diệp Thiên Lang cũng ngẩng mặt nghênh đón, chóp mũi chạm nhau, hỏi: "Khấu huynh sao không hỏi ta đã đi đâu?"

"Em đã đi đâu?"

"Hành Hương Uyển."

Thấy khắp người đối phương loang lổ vết máu, Khấu Biên Thành lập tức đoán được đại khái, rũ mắt tự mình châm một ly trà, cười nói: "Đại nhân cũng là người kỳ tài, mạng mình hãy còn tựa chỉ mành, lại có sức đi giết người khác..." Đột nhiên, cổ tay vận thêm chút lực, chén trà bay đi như một mũi tên, một vệt sáng, lao đến trước mặt Diệp Thiên Lang.

Chỉ cần phản ứng chậm một nhịp, ắt lập tức sống chết khó lường. Vẻ mặt Diệp Thiên Lang vẫn từ tốn ung dung, mắt chẳng buồn chớp, lại đột nhiên vận khí hộ thể, khiến chén trà trước mắt tan thành nhiều mảnh. Có điều, hắn bị thương nặng, lại vừa giết mấy người, bị thăm dò bức bách như vậy, nội tức khó lòng tiếp tục bảo hộ tâm mạch. Sắc mặt hắn thoắt cái trắng bệch như giấy, nôn ra một búng máu tươi văng tung toé quá nửa lên chén trà.

Hắn giơ tay quẹt đi vết máu bên môi, tiện thể bưng chén trà lên uống, hời hợt nói: "Đều là vạc luyện, chỉ có huỷ hết những vạc luyện khác đi, ta mới có thể sống sót."

Một vệt máu loang ra trên lớp men xanh, quả là ánh biếc vô tận rọi sắc đỏ, càng tôn lên ngón tay trắng nõn cầm chén trà, mảnh mai tựa ngọc tạc. Vẻ mặt Khấu Biên Thành không lấy gì làm bất mãn, vẫn mỉm cười nói: "Những vạc luyện đó vốn cũng đã cũ, chết rồi cũng đành. Có điều, tuy Khấu mỗ thích đại nhân, nhưng dẫu gì đại nhân cũng là khách, vẫn nên hiểu đạo lý khách chớ át chủ."

Diệp Thiên Lang vẫn chẳng chút hoang mang, đặt ly trà xuống, nói: "Khấu huynh đã hiếu khách, lại đầy đủ vốn liếng, ngại chi cung ứng hào phóng chút nữa."

Tâm mạch bị hao tổn cần được chân khí rót vào, hắn tự cởi quần áo dính máu trên người, chuyển hướng đi tới bên giường.

Mới vừa rồi gã còn ngang tàng hống hách chiếm đoạt người ta, hiện giờ trông thấy người đẹp lõa lồ chủ động thì lại ngồi ngay ngắn không nhúc nhích. Gã kéo người đang định đi trở về, nắm lấy bàn tay nhuốm máu của hắn, ngửi thấy mùi hương dìu dịu sót lại giữa mùi máu tanh vương trên cổ tay, nhẹ giọng hỏi: "Đi ngắm hoa rồi sao?"

Trà băng hương thơm kỳ lạ, muốn chối cũng chẳng được, Diệp Thiên Lang gật đầu: "Ngắm rồi."

"Em nên gọi ta đi cùng." Trước mắt là một gương mặt lạnh nhạt chẳng mảy may rung động, nhưng nghĩ tới người khi trước tưởng mất lại tìm được về tay, lòng thỏa mãn lấp đầy, chẳng vàng bạc lãnh địa nào bì nổi. Giọng Khấu Biên Thành càng thêm hòa hoãn trìu mến, như thể rượu mật đong họng, "Một mình tìm hoa há chẳng cô quạnh, rõ ràng em thích ta mà."

Diệp Thiên Lang chẳng đoái hoài thứ tình cảm nửa thật nửa giả này, chống tay đứng dậy bước tới mép giường, cũng không thèm nhìn đến dấu vết ái muội loang lổ trên đó, chỉ khách sáo vươn tay ra: "Khấu huynh, mời."

Hiển nhiên lại là một đêm chăn gối giao hoan, cá nước triền miên. Đến tận rạng sáng, hai người mới kiệt sức ngả lưng xuống, mặt đối mặt nằm nghiêng trên giường. Một chân Diệp Thiên Lang vẫn gác cao trên vai Khấu Biên Thành, Khấu Biên Thành cũng chẳng rút dương v*t đã mềm rũ ra, cứ chôn trong cửa mình ẩm ướt nhớp nháp. Tựa như lưỡi khóa vừa khít lỗ khóa, khi mềm say giấc, khi cứng lại cọ xát, chuyển động, khoái cảm tới bực ăn mòn xương tủy, lưu luyến chẳng rời.

Bốn mắt giao nhau, thân tâm giao hòa, dường như quang cảnh mấy ngày trong động nước Yến Uyển lại được tái hiện.

Liên tiếp nhiều đêm sau đó đều vậy, đến độ Đào Yêu ganh tức gào khóc mấy bận, càng khiến Thiện Tiểu Hổ bực bội khó chịu. Ngoài mặt chỉ dám rủa thầm, sau lưng lại không ít lần lên án, rằng là sư phụ nhà mình bị một đóa hoa trà héo nửa chuốc mê, còn chưa đăng cơ, đã từ rày quân vương nhãng chầu sớm rồi ư?

Thực chất, cậu ta nào có hay, vào lúc quấn quýt thân mật nhất, hai người vẫn còn nhiều nghi kỵ, thăm dò lẫn nhau. Khấu Biên Thành như thể tên đầu bếp lành nghề quen việc nêm nếm ngũ vị, như Thần Nông am hiểu vàng đá cỏ cây, lòng biết Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này hẳn là món vũ khí sắc bén hiếm có. Nếu lợi dụng được sự tàn nhẫn quả cảm này, đừng nói những vạc luyện kia không thể sánh bằng, đến cả Thiện Tiểu Hổ cũng kém xa ngàn dặm.

Tuy Diệp Thiên Lang chỉ muốn chữa thương tìm đường sống, trong lúc giường chiếu triền miên lại vẫn không quên bản tính giết chóc. Tình cờ bộc lộ sự sắc bén, hiến kế lạ, vẹn mọi đường, đã giúp Khấu Biên Thành quét sạch hoàn toàn được thế lực tàn dư của Mục Hách.

Tiếc rằng dưới nước lặng sông chảy xiết, thư thái chưa được mấy ngày, rốt cuộc phiền toái đã gõ cửa.

La Thiên hộ đã tìm tới.