Vô Tình Vật

Chương 26



Chuyển ngữ: Nhiên

Biên tập: Trần

Ngày đó tuyên bố sẽ đối xử với hắn tốt gấp trăm lần, Khấu Biên Thành quả thực không hề thất hứa, ghi tạc câu "dùng không quen" của Diệp Thiên Lang vào lòng, lập tức tặng cho hắn một thanh bảo kiếm.

Chỉ dùng một tấm da bò đã sờn quá nửa làm bao kiếm, tuy dài hơn những thanh kiếm thường gần một thước, nhưng cầm trên tay lại không hề nặng. Diệp Thiên Lang nhận lấy thanh kiếm, khẽ lắc cổ tay trái, thân kiếm bật ra khỏi vỏ. Nào ngờ thân kiếm chỉ mới lộ ra hơn tấc, một luồng khí xanh buốt giá đã xộc thẳng vào mặt, khiến người ta phải rùng mình.

Rút thân kiếm ra nhìn cho kỹ, chỉ thấy một dòng chữ Triện nhỏ gần như không nhìn được trên thân kiếm: "Kiếm tôi thành từ trăm đúc, tướng tôi thành vạn thây phơi". Rõ ràng là đã trải qua rất nhiều trận chiến, đến độ chuôi kiếm đã mòn đến nhẵn nhụi dễ cầm. Trên thân kiếm còn có một vết nứt rõ ràng, chữ Triện khắc trên đầu kiếm cũng mờ nhạt không rõ, chỉ loáng thoáng nhìn ra hai chữ "sắc ban".

Thường nói, đao kiếm không tôi chẳng sắc bén. Đao kiếm thông thường rèn đúc thành hình, tôi luyện thành lưỡi, còn thanh kiếm này kể từ khi đúc thành đã rèn giũa qua vô vàn nạn lửa binh, tự mang trong mình khí phách oai vệ chẳng binh khí thần diệu nào sánh kịp.

"Bảo đao chưa qua tôi mài, nào có khác khối sắt tầm thường." Diệp Thiên Lang tra kiếm vào vỏ, trả lại cho Khấu Biên Thành, thực lòng khen ngợi: "Đây quả là một thanh kiếm tốt hiếm gặp."

"Đây là bội kiếm của cha ta." Khấu Biên Thành mỉm cười đẩy nhẹ cổ tay Diệp Thiên Lang, tỏ ý tặng kiếm, "Mặc dù chẳng phải là thần khí thượng cổ gì, nhưng vẫn có thể gọt vàng chém sắt, tóc thổi liền đứt, quả cũng rất hợp với đại nhân."

Có thể hào phóng tặng lại di vật của cha mình, thâm ý trong đó khỏi nói cũng tỏ, Diệp Thiên Lang cũng chẳng khước từ nữa, thản nhiên nhận lấy bảo kiếm: "Khấu huynh khách khí quá, Diệp mỗ từ chối thì bất kính."

Thấy đối phương đã thu nhận bội kiếm, mày mắt tuấn tú của Khấu Biên Thành không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng, lại giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ, lệnh bọn họ dắt một con ngựa ra.

"Tuyết Phách?" Dẫu là vật vô tình cũng thoáng nhướng mày, khuôn mặt vạn năm chẳng biến sắc cũng gợn sóng.

Đáy mắt Khấu Biên Thành tựa trời quang sao tỏ, ý cười càng đượm: "Ta đã cho người đi dò la khắp nơi, cũng không quá khó để tìm ra con ngựa này."

Từ khi lạc mất chủ nhân, Tuyết Phách có xu hướng bắt chước bậc hiền tài Xích Thố[1] đi trước, chẳng màng ăn uống để nối gót chủ mà đi. Lúc này được gặp lại chủ, tức thì không ngừng hí vang. Diệp Thiên Lang thấy nó bẩn thỉu gầy guộc, một con ngựa tốt giờ sa sút chẳng khác gì một con la, bèn dẫn nó đến hồ Lang Giác, cho nó ăn một ít cỏ tươi bên bờ hồ.

Nhiệt độ tự nhiên của nước hồ Lang Giác vốn hơi ấm, bờ hồ được lát một lớp đá xanh. Càng đến gần hồ, những viên đá lại càng sáng, đặc biệt là những viên đá được ngâm trong nước hồ quanh năm, tỏa ánh xanh biêng biếc, tựa báu vật quý hiếm.

Chờ Tuyết Phách ăn cỏ no nê, Diệp Thiên Lang vốc nước hồ lau đi bùn đất trên bụng ngựa, tiếp đó bèn nhắm mắt lại, tựa đầu mình vào đầu nó.

Người cùng ngựa quấn quýt nương tựa, cảnh như tranh vẽ. Khấu Biên Thành không lại gần, chỉ đứng một bên lặng lẽ quan sát, lại nhớ trăng sao cùng đồng vắng vào đêm gặp gỡ thuở đầu.

Lừa người thì dễ, gạt mình mới khó, trước trao kiếm sau tặng ngựa, tất thảy đều bởi đem lòng cầu hòa.

Chung quy vẫn là thương mến.

"Không có Mục Hách cản đường, hành sự thoải mái hơn nhiều!" Thiện Tiểu Hổ hùng hùng hổ hổ xông tới, liếc mắt trông thấy Diệp Thiên Lang, đột nhiên ngậm miệng, bất đắc dĩ đành đổi giọng gọi gã: "Sư phụ... Con về rồi."

Chỉ một câu nói mà lề rề ngập ngừng ấp úng, Khấu Biên Thành biết cậu ta nhìn thấy Diệp Thiên Lang cũng ở đây, có nhiều điều cố kỵ, không thể trực tiếp nói ngay, bèn cười khẽ: "Có gì muốn nói cứ nói thẳng, giữa ta và A Lang không có gì cần phải giấu giếm."

Thiện Tiểu Hổ vẫn có phần kiêng dè vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ này, lòng cố nhiên hậm hực, song không thể làm trái ý sư phụ, bèn cố ý quay lưng lại với hắn, hạ thấp giọng, nói: "Sư phụ quả nhiên là thu xếp ổn thỏa, liệu sự như thần. Con còn chưa bước vào lãnh thổ Thiểm Tây, đã nghe nói có hạn hán, hầu hết lúa mạch được gieo vào vụ xuân đều đã chết hết."

Khấu Biên Thành cười nói: "Bần cùng sinh đạo tặc, gian díu sinh giết chóc. Không phải ta liệu sự như thần, mà là triều Minh đã tận, trời chẳng độ trì."

"Bách tính vì mưu sinh, tranh nhau từng rễ cây, vỏ trấu, khốn khổ cùng cực. Nào hay quan lại địa phương chẳng chút thương cảm dân chúng, vẫn áp bức họ bằng thuế má nặng nề. Đầu tiên, con phân phát tiền và lương thực cho dân đói, kế đến dẫn theo anh em thuộc hạ xông vào khống chế nha môn, mở kho cứu tế bách tính. Sư phụ chưa nhìn thấy dân chúng địa phương đã khóc lóc nỉ non cảm tạ đại ơn của người thế nào đâu, chừng như hận không thể ngay ngày mai tôn người lên làm hoàng đế." Nói đến đây, Thiện Tiểu Hổ liền đắc ý vênh váo, hoàn toàn quên mất mình còn đang đứng cùng chỗ với Diệp Chỉ huy sứ: "Bách tính đúng là tham phú phụ bần, còn may sư phụ nhìn xa trông rộng, nắm bắt thời cơ lật đổ thế lực của Mục Hách. Chỉ riêng số ngân lượng mà lão ta đã vơ vét được mấy năm nay, cũng đủ cho sự phụ người chiêu binh mãi mã, mua chuộc lòng dân rồi."

"Con đã hiểu được đạo lý 'làm điều hay nhiều vây cánh' rồi đấy, làm rất tốt." Khấu Biên Thành khẽ gật đầu, vừa cười vừa búng lên trán cậu ta: "Con cho rằng ta lật đổ thế chỗ Mục Hách chỉ vì vàng bạc của phủ thổ ty thôi sao?" Gã lắc đầu, phóng tầm mắt về phía hồ nước bao la: "Dẫu núi vàng núi bạc cũng sẽ có ngày tài lực cạn kiệt, so với chút tiền tài không đáng kể ấy, ta càng lưu tâm đến cái lợi chiếm thế chủ động về trao đổi buôn bán với Tây Vực của nơi đây."

"Mọi sự trên đời sư phụ đều rõ như lòng bàn tay, Tiểu Hổ tất không thể sánh bằng, Tiểu Hổ chỉ có thể không màng sống chết, bán mạng cho người." Tâng bốc đến là thuận miệng, giải quyết gọn ghẽ được một chuyện lớn như vậy khiến cõi lòng Thiện Tiểu Hổ sướng lâng lâng, tự nhiên cũng chẳng sợ rầy la trách mắng, trưng ra vẻ mặt tranh công, cười hề hề nói: "Đúng rồi, sư phụ, con còn chiêu mộ được một vị tướng tài ở đó cho người. Tên là Lý Tự Thành, đã cùng con xông vào huyện đường, bắt sống tên tri huyện họ Tào đang sợ mất mật. Con thấy cậu ta tuy chỉ là một tên sai dịch, tuổi vẫn còn trẻ, vậy mà lại rất điềm tĩnh, quả cảm, có dũng có mưu, sau này ắt sẽ trở thành người tài, bèn mời cậu ta gia nhập Tứ Độc Bát Minh. Không ngờ mấy năm gần đây, Tứ Độc Bát Minh này cũng gây được tiếng vang tốt trong giang hồ, thêm vào việc Lý Tự Thành kia nghe nói người là con trai độc nhất của Hạ Tướng quân, cũng phục sát đất mà lập tức quy thuận!"

Tứ Độc Bát Minh ban đầu phất cờ "diệt hoạn quan, trừ gian thần", nhưng kể từ khi Khấu Biên Thành lên làm minh chủ, cờ hiệu của liên minh bất tri bất giác đã đổi thành "Chịu ngồi chờ chết đói, chẳng thà vùng dậy cướp bóc". Chẳng mấy chốc, dân đói quy thuận, thanh thế lan rộng, đối ngoại vẫn không thay đổi chế độ cũ, cũng không đối đầu trực diện với triều đình.

Thiện Tiểu Hổ lại kể về những điều mắt thấy tai nghe ở đất Thiểm Tây, mặt mày hớn hở, đột nhiên vỗ trán mình: "Con quên báo với sư phụ việc quan trọng nhất, em trai cưng Lộc Thám hoa của người sắp trở về rồi đó!"

Khấu Biên Thành khẽ cau mày: "Nhanh vậy sao?"

Thiện Tiểu Hổ trộm liếc Diệp Thiên Lang, thầm nhủ y đã ra ngoài hơn nửa tháng rồi, rành là người ôm kẻ khác trong tay, đêm đêm đầu gối tay ấp chẳng biết thẹn, giờ còn chê y quay về nhanh. Không dám thể hiện chút lòng riêng này trước mặt sư phụ, cậu ta lén giấu nhẹm thần sắc trong mắt đi, nói: "Con đã cử người giám sát rồi, Lộc Lâm Xuyên trước rời biên cương để bố trí ổn thỏa cho hai vị công tử nhà họ Tả, sau vòng đến đất Tạng, mời hòa thượng ở đó tới chùa Minh Lai, đợi mở đàn tế thực hiện việc Phật, xác minh danh tính xá lợi, rồi sau đưa trở về, xây tháp cúng bái..."

Nghe thấy từ "xá lợi", những ngón tay đang vuốt ve thân ngựa bỗng cứng đờ, chỉ thấy đôi mắt phượng hẹp dài ấy đột nhiên trừng mở, ánh tựa điện xẹt.

Thiện Tiểu Hổ chẳng có tâm hướng Phật, chẳng hay cơ duyên với xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương, dĩ nhiên càng không phân biệt được hòa thượng và lạt ma, cứ tự mình thao thao bất tuyệt: "Thiết nghĩ, xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương là báu vật quý hiếm, khỏi nói đám hòa thượng đó nhìn thấy chẳng khác nào thấy ngọc tỉ, đến hoàng đế với Cửu thiên tuế ở kinh đô còn thèm khát. Ấy thế mà lại vào tay một tên vừa ngu ngốc vừa cứng đầu, cứ nằng nặc đòi vật về chủ cũ, trả lại vẹn nguyên. Cũng chỉ có sư phụ người cứ dung túng y, tông phái Phật giáo nhiều như vậy, người không giữ lại xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương để chỉ huy chúng tăng đã đành, lại còn trả về cho cái đám thanh tâm quả dục nhất đó!"

"Ta đã hứa với Lâm Xuyên trước, thì không thể thất hứa với y." Vẻ mặt Khấu Biên Thành hết sức lãnh đạm, khóe miệng kéo lên mang theo ý mỉa mai: "Huống hồ nếu ta không đồng ý, dẫu Đại Bảo Pháp Vương còn tại thế cũng chẳng thể lấy lại được xá lợi của mình."

Nghe ra trong lời khẳng định sắc bén vẫn còn cơ hội xoay chuyển, Thiện Tiểu Hổ không giấu được vẻ hớn hở: "Sư phụ, người có cách gì sao?"

Chưa đợi Khấu Biên Thành trả lời, Diệp Thiên Lang đã đứng dậy, nhẹ nhàng buông lời chế nhạo: "Giết trước cứu sau, cho trước trộm sau, vừa có tiếng lại vừa chẳng thiệt chỗ nào, quả đúng là tác phong của Khấu huynh."

"Chẳng ai hiểu ta bằng Diệp đại nhân, Nhất Đao Liên Thành vốn là thủ lĩnh cướp đường, ngạo mạn vô lý là lẽ tự nhiên." Khấu Biên Thành chẳng hề để bụng, cười to, lại nói: "Có điều chùa Minh Lai đó có ba thần tăng trấn giữ trông coi, võ công đều đạt đến cảnh giới phi phàm. Lấy lại xá lợi Pháp Vương từ trong tay bọn họ không phải là chuyện đơn giản."

Nhất Đao Liên Thành cướp bóc vùng Tây Bắc, ngông cuồng có tiếng khắp thiên hạ. Lần này để gã có thể thốt ra câu "không đơn giản" mới quả thực là không hề dễ dàng. Thiện Tiểu Hổ không khỏi sốt ruột, hỏi: "Sư phụ, võ công của ba hòa thượng đó so với người thì thế nào?"

Khấu Biên Thành nói: "Ba năm trước, ta đã từng gặp ba nhà sư đó. Cả ba đều đã dung vẹn Phật pháp, thiền ý tương thông, còn dùng Bổn Giác Đại Mật Trận hỗ trợ lẫn nhau, uy lực còn hơn ma trận trăm người. Lấy một đấu một có lẽ còn có thể đỡ được trăm chiêu, nếu lấy một địch ba, tuyệt không có khả năng ra đòn đánh. Chỉ e hiện giờ cây cứng rễ bền, mà sự ăn ý trong Bổn Giác Đại Mật Trận cũng hơn xa thuở trước."

"Sớm biết vậy, thì ngay từ đầu đừng đưa xá lợi đó đến chùa Minh Lai mới phải." Nghe sự tình trở nên khó nhằn, Tiểu Hổ thấy có phần ảo não: "Càng không nên mù quáng nghe theo lời xúi giục của tên Thám hoa đó, mỡ dâng đến miệng còn để trôi!"

"Võ công của ba thần tăng tuy sâu không thấy đáy, nhưng từ lâu đã lập lời thề không rời khỏi chùa Minh Lai một bước. Chỉ lấy xá lợi mà không ham chiến, trước ngăn lại Bổn Giác Đại Mật Trận của ba người họ, thì vẫn có phần thắng dẫu mong manh." Khấu Biên Thành chuyển tầm nhìn về phía Thiện Tiểu Hổ, hỏi: "Ta cần tìm một người có thể cùng ta phá trận, con làm được không?"

Chưa đợi đôi mắt của tên nhóc này sáng lên, một giọng nói thanh lãng khác đã cất tiếng: "Ta."

Khấu Biên Thành nhìn lại, liền đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo quả dục ấy.

"Ngươi?" Thiện Tiểu Hổ khịt mũi, vẻ khinh thường: "Ngươi đã tàn phế rồi, đám hòa thượng đó sẽ không vì thấy ngươi mất một tay mà thương hại đâu..."

Lời còn chưa dứt, Diệp Thiên Lang đã lao tới tấn công, hệt như Thanh Sương rời vỏ[2] tên rời cung, hiển nhiên công lực đã khôi phục hơn tám phần. Chỉ với một tay đã có thể chế ngự Thiện Tiểu Hổ, còn siết chặt cổ họng của cậu ta trong lòng bàn tay.

Dùng lực vừa phải xoay nắn ngón tay, liền nghe được tiếng xương cổ kêu răng rắc, khiến đối phương kinh hoàng đến nỗi lập tức mồ hôi vã đầy đầu. Diệp Thiên Lang cũng chẳng đấu ác xả giận, chỉ hời hợt nói: "Tuy ta đã mất một cánh tay, vẫn có thể giết ngươi trong vòng mười chiêu dễ như trở bàn tay."

Hiếm có khi hắn không hạ thủ ngoan độc, vừa dứt lời liền buông ra, để mặc cho kẻ chờ chết trong lòng bàn tay mình cật lực hít thở.

Thiện Tiểu Hổ xưa nay hừng hực ý chí, há dễ dàng nhận thua, muốn xuất chiêu "Lưu Vân Thiên Biến" đánh úp trực diện vào Diệp Thiên Lang, chẳng ngờ lại bị Khấu Biên Thành đằng sau giữ vai lại. Nháy mắt như thể vạc nặng ngàn cân áp xuống, đau đến mức cậu ta kêu la oai oái.

"Con thua rồi, lui xuống." Khấu Biên Thành quát nhẹ Thiện Tiểu Hổ một câu, nhưng đôi mắt sâu hút ấy vẫn dán chặt vào Diệp Thiên Lang, thấy trong đáy mắt là sóng hồ lăn tăn, sắc hoa thấp thoáng, thậm chí là cả mưa tạnh thất thường.

"Có thể tin Diệp mỗ, có thể không. Nhược bằng chẳng tin, bại trận trước chùa Minh Lai là điều chắc chắn." Diệp Thiên Lang vươn tay vuốt ve Tuyết Phách, ngón tay mảnh mai đan vào giữa lông bờm trắng muốt, đột nhiên bện thành một nút thắt. Khuôn mặt hờ hững vẫn chẳng chút mừng vui: "Năm ăn năm thua, Khấu huynh cớ gì không cược một ván?"

Chú thích:

[1] Ngựa Xích Thố là một con chiến mã nổi tiếng được khắc họa trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, sau khi Quan Vũ tử trận thì nhịn ăn đến chết.

[2] Thanh Sương: Tên bội kiếm của Hán Cao Tổ – Lưu Bang.