Vô Tình Vật

Chương 29



Chuyển ngữ: Nhiên

Biên tập: Trần

Sau tiết Mang chủng, trước tiết Tiểu Thử, lại một cơn mưa đổ xuống, lộp độp gõ lên mái hiên, rửa trôi những vết máu trên mặt đất.

Theo lý thì Tây Bắc ít mưa, lại vào lúc hai vùng Sơn Tây và Thiểm Tây hạn hán nghiêm trọng chưa từng thấy trong suốt mười năm qua, cơn mưa bất chợt này lại càng có vẻ quái gở.

Chẳng kịp thay xiêm y nhuốm máu, Diệp Thiên Lang bước vào cửa với thanh trường kiếm mà Khấu Biên Thành đã tặng, nhìn gã đứng bên cửa sổ họa một bức Trà Hoa Mỹ Nhân Đồ.

Trước trông hoa.

Hoa trà lớp lớp sum suê, nét vẽ nhẹ mà sắc, màu sắc nhạt mà trang nhã, lối vẽ hoa tỉ mỉ mang nét duyên dáng tinh tế của thời nhà Tống, mà chỗ thủy mặc truyền thần lại tự thành một trường phái ý cảnh khoáng đạt riêng.

Sau ngắm người.

Mỹ nhân trong tranh vận xiêm áo màu lam, vươn tay với lấy một đóa hoa trà, ngửi khẽ dưới trăng. Phong thái thưởng hoa tuyệt trần, trên môi thấp thoáng ý cười như có như không.

Quá nửa trà băng bên ngoài đã héo úa, cánh hoa rơi lả tả trắng xóa một vùng, nhưng hoa trà trong bức tranh này lại tràn đầy sức sống, chính vào khoảnh khắc tươi đẹp nhất.

Diệp Thiên Lang nhìn mỹ nhân trong tranh thêm lần nữa. Dẫu người con gái rất đẹp, có điều đôi mắt phượng hẹp dài kia trông lại rất đỗi quen thuộc.

Hắn không khỏi nhớ lại bản thân đã từng khá bất ngờ khi thấy gã viết viết vẽ vẽ. Ngỡ rằng đôi bàn tay chai sạn đó chỉ vung đao, chẳng cầm bút, mà lại quên mất rằng Khấu Biên Thành là thủ lĩnh cướp đường chốn Tây Bắc, nhưng Hạ Tuyết Thư lại là công tử nhà tướng từ nhỏ đã rèn văn luyện võ. Nếu không gặp họa tru di, ắt hẳn gã cũng đã áo gấm ngựa trắng, cầm kỳ thư họa, khí khái phong nhã.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================

Không giống Diệp Thập Cửu xuất thân từ quê nghèo đất cằn, vừa mở mắt đã phải kiếm sống giữa đống thây người. Dẫu chẳng sinh ra với khuôn mặt lạnh lùng không khóc không cười, thì ắt cũng sớm luyện thành lòng dạ sắt đá không buồn không vui.

Những giọt nước mang sắc đỏ nhạt lăn dọc thân kiếm, theo cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tí tách từng giọt nhỏ xuống đất.

Diệp Thiên Lang lặng lẽ nhìn Khấu Biên Thành một lúc, thấy mấy ngày nay bởi bị thương mà gã đã gầy đi nhiều, những sợi tóc mai bạc trắng kia trông càng thêm bắt mắt. Lại thấy thuốc trị thương thị nữ mang đến vẫn còn nguyên trên bàn, nước thuốc màu nâu đen gần như tràn ra khỏi miệng bát, rõ ràng chưa uống ngụm nào, hắn không khỏi cau mày: "Thuốc để nguội, dược tính cũng mất."

Khấu Biên Thành vẫn cúi đầu hạ bút đề thơ trên tờ giấy tuyên trắng, ho khan vài tiếng, nói: "Thuốc này rất đắng, chưa chắc không có nó thì không thể sống."

Giọng điệu này nào giống bậc kiêu hùng nắm quyền sanh sát một phương, trái lại hệt như một đứa trẻ thích ngọt sợ đắng, mặt dày bày trò nhõng nhẽo. Diệp Thiên Lang khẽ nhướn môi, bước gần đến trông nét bút trên giấy tuyên.

Nét Thảo mạnh mẽ phóng khoáng, từ đầu đến cuối bút chẳng rời giấy, như ngựa chứng phi ngàn dặm, rồng thiêng vọt chín tầng trời cao, ấy vậy mà lại đề tựa hai câu thơ dịu dàng nhất áng "Gia Trà":

"Gió tuyết nhạt điểm trang, phai dung nhan thời thiếu."

Cõi lòng niên thiếu, dung mạo niên thiếu, một cái liếc mắt sáng trong thuần khiết, chẳng vương bụi trần.

Phải nỗi "thời gian giục tuổi già in dấu", huống hồ thời buổi loạn lạc biết bao khốn khó, dung mạo khó lấy lại sắc trẻ, cõi lòng thuở thiếu thời thoáng chốc cũng chẳng còn.

"Cơ thể dẫu gì cũng là của mình, nên chú ý thì hơn." Giọng nói vẫn lạnh lùng, lại nghe ra trong ấy có vài phần quan tâm. Diệp Thiên Lang cầm kiếm tiến về trước hai bước, chợt dừng lại: "Anh không hỏi ta đã đi đâu sao?"

"Ta tin em. Em đã không muốn nói, ta nhất định không hỏi." Đối phương vừa bước vào cửa, gã đã loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng lòng mãi chỉ vương vấn vẻ đẹp của hoa trà dưới ngòi bút, so với với mỹ nhân trong bức họa thì vẫn còn thiếu chút sinh động. Khấu Biên Thành khẽ cau mày, hơi nheo mắt lại nhìn bức họa cuộn tròn trên án thư, thoạt rất thản nhiên, nói: "Giống như ta sẽ không hỏi em cầm theo kiếm đến đây để làm gì, làm xong sẽ đi đâu."

Lòng biết võ công của Khấu Biên Thành vẫn chưa kịp hồi phục, Diệp Thiên Lang cũng không buồn che giấu ý đồ của mình. Cổ tay trái của hắn bất chợt di chuyển, trường kiếm rít vang, ánh sáng lạnh tản ra, mũi kiếm đã cách tim đối phương chỉ vài tấc.

Nghe thấy hắn thấp giọng, hỏi: "Khấu huynh năm lần bảy lượt nói tin ta, tại sao ngày hôm đó, lúc ở giếng cạn, anh chẳng nhắc một chữ đến việc đã giành được xá lợi Đại Bảo Pháp Vương?" Chẳng đợi Khấu Biên Thành đáp lời, khóe miệng lại cong lên, như cợt như giễu: "Thiết nghĩ Khấu huynh hẳn là vẫn không tin tưởng Diệp mỗ, sợ rằng một khi Diệp mỗ có được xá lợi Pháp Vương, rồi sẽ trở mặt tuyệt tình, lấy mạng của anh."

Khấu Biên Thành chẳng hề quay đầu, chỉ cười khẽ: "Lẽ nào đại nhân sẽ không làm vậy?"

"Sẽ không." Diệp Thiên Lang nhẹ đẩy kiếm, chạm thẳng tới lưng tim Khấu Biên Thành: "Đầu tiên, đòn đánh của vị sư già đó quả thực đã khiến ta bị thương khá nặng. Kế đến... nếu ta thật sự đoạt xá lợi đi, lẽ nào Khấu huynh sẽ rộng lượng thi triển chân khí, giúp ta rời giếng?"

"Đương nhiên là không." Khấu Biên Thành ho khan vài cái rồi cười, vô lại cũng vô lại đến là đường hoàng hào sảng: "Chẳng những không làm vậy, ta còn sẽ dồn hết công lực cả đời đánh em một chưởng, cùng em vùi thây dưới giếng cạn, sinh không cùng nơi chết cùng một huyệt, ngàn thu vạn năm mãi không rời."

Khoảnh khắc lòng riêng phơi bày, cả hai cùng chìm vào thinh lặng. Khấu Biên Thành định bụng vẽ thêm một đóa hoa trà, lấp đầy khoảng trống bên cạnh mỹ nhân, nhưng hạ bút run tay, lực nắm không chuẩn, ngòi bút nháy mắt đã xuyên qua giấy.

Quả là núi cao còn có núi cao hơn, dẫu vào khoảnh khắc giao hoan trần trụi nhất, cũng chẳng ai buông bỏ được mưu toan tính kế. Chỉ là bước vào giao tranh, tát nước theo mưa, giữa những thực thực ảo ảo, chân chân giả giả, rốt cuộc ai mới là kẻ thực lòng rung động trước?

"'Địch đông ta vắng, trước giữ lấy mạng.' Nếu Khấu huynh không bị thương nặng như thế, Diệp mỗ sẽ ẩn nhẫn thêm nửa tháng một tháng nữa. Có điều nhát đao ngày hôm ấy..." Nhắc đến vết thương hôm đó, trái tim lại vô cớ nhói lên: "Khấu huynh là người giết trước cứu sau, Diệp mỗ lại là cứu trước giết sau... Ăn miếng trả miếng, rất công bằng."

"Quả thực công bằng." Khấu Biên Thành nhẹ gật đầu, lại hỏi: "Thứ mà đại nhân muốn... đã lấy được chăng?"

"Tất nhiên lấy được rồi."

"Tiểu Hổ sẽ không làm vậy." Khấu Biên Thành cười rất đỗi tự tin, "Ta đã lệnh cho nó bảo vệ xá lợi Đại Bảo Pháp Vương, bất luận phải chịu uy hiếp cưỡng bức gì, nó cũng sẽ tuyệt đối không khai ra."

"Ta cũng lo rằng cậu ta sẽ không chịu mở miệng, ngờ đâu bản thân không sợ chết, lại sợ Lộc Lâm Xuyên chết." Thấy Khấu Biên Thành chết đến nơi vẫn chuyên tâm vận bút vẽ hoa, Diệp Thiên Lang không khỏi hoài nghi, e gã có tính toán chuẩn bị khác, không khỏi siết chặt chuôi kiếm trong tay, "Khấu huynh cứ việc yên tâm, lời hứa của Diệp mỗ đáng giá ngàn vàng. Thiện Tiểu Hổ và Lộc Lâm Xuyên đều bị thương nặng không chết, nhưng có thể sống sót trở về hay không còn phải xem ý trời."

"Cảm tạ." Ngàn tính vạn tính, lại bỏ sót nỗi tâm tư này của đồ đệ, Khấu Biên Thành trầm ngâm một chốc, rồi hỏi: "Đào Yêu chết rồi sao?"

"Đường đến Hoàng Tuyền quá quạnh quẽ, La Vọng đã chết, Đào Yêu cũng không thể giữ."

"Tử Trì cũng chết rồi?"

"Ta không định giết nàng ta, có điều sau khi Đào Yêu tắt thở, nàng ta cũng đã tự sát."

"Vô tình chẳng khổ dường đa tình, trần gian vẫn cứ những kẻ si." Khấu Biên Thành thở dài man mác, rằng: "Có điều lối ra duy nhất của hồ Lang Giác đã bị phong tỏa, nay em giết ta, ắt cũng không thể ra ngoài, hãy nghe xem..."

Bên ngoài chợt ồn ã huyên náo, rành là truy binh đuổi tới. Ngẫm lại, mấy ngày nay thành lũy ở hồ Lang Giác được bố trí dày đặc, cỏ cây đều là binh lính, nhất định là Khấu Biên Thành đã lấy danh nghĩa phòng thủ kẻ địch bên ngoài bố trí từ trước, quả thực định cùng hắn "sinh không cùng nơi, chết chung một huyệt", không dễ để hắn toàn thây rút lui.

"Không nhọc anh lo, ta đã biết hồ Lang Giác không chỉ có một lối ra duy nhất." Bên ngoài vang tiếng hô hoán chém giết của một nhóm người ngựa, rõ ràng thời khắc nguy ngập gần kề không thể chần chừ, Diệp Thiên Lang lại không hề hoang mang, vẫn thong dong nói: "Một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, Khấu huynh còn có lời trăng trối trước khi chết?"

Khấu Biên Thành đặt cây bút lông sói trong tay xuống, vẫn không quay đầu, giọng nói trầm khàn nặng nề chưa từng thấy: "Tin tức ở biên cương đã bị phong tỏa, gần đây gián điệp mà ta cài trong kinh báo tin về: Thiên Khải Đế đã sắp băng hà. Nếu Thiên Khải Đế thật sự không qua khỏi, Ngụy Trung Hiền và vây cánh thuộc hạ của lão khó mà thoát được kết cục phơi thây đất lạ." Thiết nghĩ đối phương ắt sẽ cho rằng mình cận kề cái chết cố tình dựng chuyện, gã nói thêm: "Huống hồ nếu Thiên Khải Đế vẫn chưa chết thì cũng chẳng biết được liệu xá lợi này có thể tạo ra kỳ tích hay không, đại nhân cớ gì phải dùng tính mạng của mình đánh cược ván này chứ?"

"Khấu huynh từng nói bản thân rất thích đánh cược, Diệp mỗ cũng không ngoại lệ." Đôi mắt Diệp Thiên Lang đột nhiên sa sầm, giọng điệu kiên quyết tựa hẹn thề: "Anh từng cược rằng ta sẽ không giết anh. Giờ xem ra là anh thua rồi, ta bèn cược với ông trời ván này vậy, ngày sau dù sống hay chết, ta tuyệt không oán trách."

Biết sát ý đối phương đã quyết, Khấu Biên Thành chợt cười đến là nhẹ nhõm: "A Lang, bất kể là ta nói gì đi nữa, thì em cũng sẽ không tin, phải không?"

"Khấu Biên Thành, ta thật sự đã từng động lòng với anh, chỉ là..."

Chỉ là khi đó người bày binh ta bố trận, người có thứ không thể mất đi, ta có thứ không thể buông bỏ. Lỡ một bước là vực sâu vạn trượng, thua một chiêu là sinh tử tồn vong, Binh Thư nói "Kẻ đa mưu tất thắng", mưu được thắng thua, lại chẳng mưu được lòng người.

Đành thôi... coi như sinh chẳng gặp thời.

Dùng nội lực của chính mình làm xao động chuôi kiếm, sức tay mạnh mẽ chẳng chút do dự, thân kiếm "xoẹt" một tiếng đâm xuyên qua lồng ngực.

Cơ thể Khấu Biên Thành lắc lư dữ dội rồi ổn định trở lại, nhưng lại sẩy tay đụng trúng cây bút lông sói đặt trên nghiên mực, khiến nó vô tình rơi xuống bức họa đang cuộn tròn trên án thư. Từng giọt máu rơi trên giấy tuyên, hòa vào cùng màu vẽ xanh nhạt bắn tung tóe, uốn lượn giao nhau, nhuộm thành một màu đỏ thẫm.

Nhát kiếm này như thể cùng lúc đâm xuyên qua cả hai người.

Nôn ra một búng máu, Khấu Biên Thành buông tiếng thở dài, đổi cây bút lông sói nét nhỏ thành bút lông dê cỡ lớn, lại nhấc bút vẽ.

Lác đác vài nét thoạt trông có vẻ tùy ý, đã phác ra đài hoa đỏ tươi, nhuộm cánh hoa một lớp đỏ phơn phớt. Không còn vẻ kiêu sa tuyệt diễm như trà băng, mà lại tươi tắn say lòng đến lạ.

Hoàn thành nét bút cuối cùng, cảm nhận được cơ thể người sau lưng khẽ run lên, dường như không thể đứng vững, tựa lên lưng gã...

Cảm nhận người đó duỗi cánh tay duy nhất ôm chặt lấy gã, cúi người cắn nhẹ vào dái tai gã, ngậm nó giữa hai hàm răng day nhẹ, tỉ mẩn liếm láp...

Cảm nhận người đó liếm dái tai gã xong còn quyến luyến không rời, chuyển sang dụi đầu vào hõm cổ, cắn một cái vào yết hầu đang run rẩy, gặm nhấm chốc mạnh chốc nhẹ...

Tiếng đao kiếm lẫn tiếng thét gào ngoài cửa sổ mỗi lúc một gần, chằng còn thời gian để hắn thân mật với người tình của mình nữa. Diệp Thiên Lang từ từ rút trường kiếm, sắc mặt chẳng mảy may gợn sóng, giọng nói bình thản: "Tuy rằng ta không tin anh có thể thành công, nhưng ta luôn tin rằng sau khi thành công, anh nhất định sẽ là một hoàng đế tốt."

Trong lúc nói, thanh trường kiếm đã được rút hẳn ra, hắn lại giáng một chưởng vào sau lưng gã. Khấu Biên Thành lập tức phun ra một búng máu, cơ thể đổ gục về phía trước. Trước ngực gã, máu chảy như suối, bức Hoa Trà Mỹ Nhân Đồ rốt cuộc cũng hoàn toàn bị hủy.

Hắn cúi người kiểm tra mạch đập của gã, xác nhận rằng gã thật sự đã chết, lại tháo khuyên tai của mình xuống, đặt nó bên cạnh cái xác của Khấu Biên Thành.

Vừa mới cầm kiếm bước ra khỏi cửa, đã thấy trước mắt tối tăm mịt mù, lối ra khỏi thung lũng rõ ràng đã bị chặn kín.

Diệp Thiên Lang liên tục vung tay chém giết cùng đám người, vừa đánh vừa lui đến bên bờ hồ Lang Giác, nhảy xuống hồ không chút do dự.

Phía trước là máu chảy đầu rơi liên tục đổ xuống, sau lưng là đám người vội vàng đuổi tới bờ hồ. Có người lập tức nhảy xuống đuổi theo, cũng có người đứng trên bờ chờ đối phương ngoi lên lấy hơi... Dẫu vậy, khuấy động hồ nước hồi lâu, cũng chẳng thấy bóng dáng vị đại nhân Chỉ huy sứ đó đâu nữa.