Vô Tình Vật

Chương 32



Chuyển ngữ: Nao

Biên tập: Trần

Trời vừa đổ sương, cỏ cây khắp phủ úa tàn, trăm hoa héo rũ, chỉ còn lại mảnh trăng khuyết trơ trọi lửng lơ nơi chân trời xa xăm, lặng lẽ rải vầng sáng nhàn nhạt xuống phủ đệ đìu hiu vắng vẻ. Một cơn gió đêm bất chợt lùa vào, khiến ngọn lửa thắp trên nến Trường Minh khẽ lung lay. Diệp Thiên Lang vẫn chưa thay áo bào Phi Ngư, chỉ ngồi tư lự hồi lâu bên cửa sổ.

Ban sáng, cuộc hội ngộ ở điện Thái Hòa diễn ra vô cùng chóng vánh. Cửu thiên tuế đột nhiên cáo bệnh quay về, thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, hắn cũng phải theo sát từng bước, vậy nên đành xin cáo lui với Sùng Trinh Đế.

Ngoài mặt lạnh lùng hờ hững, trong lòng chẳng thể nói rõ là yêu hay hận, nhưng rốt cuộc lại vẫn ghi tạc. Kể từ khi trở về từ Mạc Bắc, đã biết bao đêm thâu, hắn lặng lẽ ngồi đó, thao thức từng trống canh. Cũng bao bận hễ nhắm mắt là lại trông thấy bóng người áo trắng thong dong bước đến, vẫn dáng vẻ xuất chúng ngông cuồng ấy, phong thái lẫm liệt, uy phong ngời ngời.

Giờ đây kẻ đó thật sự xuất hiện rồi, lại khiến Diệp Thiên Lang có cảm giác như chìm vào cõi mộng, sa vào lưới giăng, bức bối hệt như ma chướng đeo bám.

Một cơn gió chợt thoảng qua, ánh nến trên bàn đong đưa rồi phụt tắt.

Theo ngay sau đó là một bóng người vọt vào phòng, lợi dụng không gian tối mịt xung quanh tung một chiêu "Vu sơn vân vũ" đầy uy lực về phía Diệp Thiên Lang. Chiêu thức với cái tên bịn rịn lưu luyến nhường ấy, hẳn nhiên chẳng thể tổn thương được ai, trái lại như thể cố ý chòng ghẹo trêu đùa.

Cách tấn công của đối phương quá đỗi quen thuộc, Diệp Thiên Lang đương nhiên nhận ra đó là ai. Cảm thấy nguyên khí phút chốc cuộn trào trong lồng ngực, hắn lập tức vận chân khí từ đan điền dồn vào cánh tay sắt, bung nội lực bất ngờ đánh liên tiếp bốn chiêu, buộc kẻ kia phải dốc toàn lực ra nghênh chiến.

Đôi bên giao đấu kịch liệt trong căn phòng tối, ra tay không chút nương tình, thế nhưng lại không vì mục đích lấy mạng đối phương. Khắp phòng chỉ vang vọng những âm thanh va đập loạn xạ cùng tiếng quần áo bị xé rách. Cuối cùng cả hai đều thu hồi nội lực, chỉ dùng đến quyền cước để đánh sáp lá cà với đối phương, hệt như hai con dã thú ra sức cắn xé lẫn nhau bằng toàn bộ bản năng và sức mạnh của mình.

Bút nghiên trên bàn ngã đổ, bình sứ đặt trong góc phòng cũng vỡ tan tành, khi thì đè chặt được kẻ kia xuống bàn, để rồi bị ép ngược trở lại lên tường không buông. Giữa bóng tối mịt mù này, có thể tìm được đến môi đối phương liền ngấu nghiến hôn lấy, hoặc đổi lại là những vết cắn lung tung bừa bãi nếu nhất thời bỏ lỡ. Răng lợi va chạm đau điếng, khoang miệng ngập mùi máu tanh. Ấy vậy mà nụ hôn này lại mang tư vị ngọt thơm như rượu, triền miên say đắm hơn tất thảy những nụ hôn từ trước đến nay.

Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.

Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.

Chẳng hay đã mấy canh giờ trôi qua, hai kẻ trên giường tận hứng mới đành thôi. Ngoài trời tảng sắc trắng, rành là bọn họ đã hoan ái suốt cả một đêm. Diệp Thiên Lang ngồi dậy bước xuống khỏi giường, đến bên án thư.

Khấu Biên Thành cũng nhỏm người dậy, ngắm Diệp Thiên Lang xiêm áo chẳng che thân, bạo dạn lõa lồ dưới ánh trăng. Cơ thể săn chắc đẹp đẽ phơi bày trọn vẹn, gương mặt nhợt nhạt mang theo nét điềm nhiên, tĩnh lặng không nói nên lời.

Hắn đứng xoay nửa người lại, đầu nhẹ cúi, hai chân hơi giạng ra. Ngoài cửa sổ bóng chạc cây hắt vào vừa khéo che đi dương v*t thuôn dài, chỉ trông thấy một ít tinh dịch trắng đục chảy xuống từ kẽ mông, chầm chậm trượt dài trên đôi chân nõn nà.

Gió thổi cành lá đong đưa xào xạc, quy đầu dính dấp vài vệt nước lấp lánh thấp thoáng ẩn hiện giữa những bóng cây đang lay động, dâm đãng cùng cực mà cũng lại đẹp không tả xiết. Khấu Biên Thành nhìn theo không chớp mắt, đến cả hơi thở cũng thu lại khe khẽ. Vô thức nhớ đến câu thơ "Trăng sáng tỏa rạng bóng giai nhân" của Đông Pha cư sĩ. Khung cảnh tràn đầy tình ý trước mắt, quả thật nào có khác biệt.

Một lát sau Diệp Thiên Lang xoay người, giơ cánh tay sắt của mình lên, bình thản nhìn về phía Khấu Biên Thành: "Lúc ta giết anh đã dùng thanh kiếm này, những khi nhớ đến anh, đều dùng chính cánh tay này để thủ dâm."

Hai cột cờ vừa mới đổ xuống lại đã dựng thẳng dậy. Có kẻ mặc kệ liêm sỉ, chẳng buồn che giấu, dứt khoát nói thẳng: "A Lang, ta vẫn còn muốn em."

Diệp Thiên Lang thắp một ngọn nến, cầm đến bên cạnh giường. Tất thảy những đau đớn cùng khoái cảm khi nãy đều là thật, nhưng sau cùng hắn vẫn muốn được tận mắt ngắm nhìn khuôn mặt khiến bản thân yêu hận đan xen này.

Nương theo ánh nến mà trông, Khấu Biên Thành lúc này tóc dài xõa tung, ánh sáng ấm áp soi tỏ tóc mai điểm bạc, chói mắt đến độ khiến lòng đau âm ỉ.

Diệp Thiên Lang đứng đắn khuyên nhủ: "Tham dâm chóng già."

"Ta đã già rồi còn gì..." Khấu Biên Thành vươn tay nắm chặt lấy cánh tay sắt, kéo người kia vào lòng: "Vì A Lang của ta."

Một đêm làm tình cuồng nhiệt vừa dứt, giờ là lúc thích hợp nhất để thanh toán nợ nần. Cũng chẳng biết cố ý hay vô tình, bàn tay trái cầm nến của Diệp Thiên Lang nhẹ chếch nghiêng sang bên, hai giọt sáp nến thuận đà rơi xuống, vừa khéo nhỏ lên ngực Khấu Biên Thành.

Sáp nến khô rất nhanh, trước ngực lập tức hiện lên một vệt đỏ tươi tựa huyết lệ. Khấu Biên Thành bị sáp nến làm bỏng, chẳng những không nổi giận, trái lại còn mỉm cười, giơ tay giữ chặt lấy cằm Diệp Thiên Lang, kéo hắn sát gần hơn.

"Sao anh vẫn chưa chết?"

"Tim của người nhà họ Khấu bẩm sinh khác thường, không nằm bên trái mà ở bên phải." Khấu Biên Thành mân mê ngón tay Diệp Thiên Lang, áp chúng lên ngực phải của mình, để hắn có thể cảm nhận được ở nơi ấy có tiếng tim đang đập.

Vết đao đáng sợ kia lại nằm bên trái. Kẻ này đạt đến cảnh giới cao thâm nhất của Đại Hồng Liên Hoa Kinh, từ nhỏ đã thành thạo công pháp quy tức, vậy nên nhịp tim của gã vô cùng chậm rãi nhẹ nhàng, nếu không tập trung lắng nghe thật kỹ, e rằng khó lòng phát hiện được điểm khác thường của trái tim này.

"Ta đâm em một đao, em trả ta một kiếm, vậy là xem như không ai nợ ai, đúng không?"

"Nhưng còn cánh tay bị chặt đứt lìa này tính sao?" Đáy mắt Diệp Thiên Lang lạnh tanh, ngữ điệu vô tình, thế nhưng bàn tay lại không hề yên phận. Đầu ngón tay đặt trước ngực đối phương nhích lên hai tấc, lần mò ngược trở lại nơi đầu v*, tỉ mẩn vân vê khiêu khích.

"Em đem thanh kiếm cha ta để lại đúc thành cánh tay sắt này, chẳng lẽ còn chưa coi là hòa?" Lòng Khấu Biên Thành thừa hiểu, người kia phản ứng như vậy tức là đã chịu tha thứ cho mình quá nửa rồi. Ngoài mặt, gã cố ý ra vẻ buồn bực, miệng thì quở trách song thực chất lại đang khấp khởi mừng thầm: "Thanh kiếm này là sính lễ cha ta dành tặng riêng cho con dâu, sao em có thể đem đi nung liền tay luôn thế? Em bảo ông ấy sao nhắm mắt dưới suối vàng được đây?"

"Quả là một tên cướp ngang ngược." Diệp Thiên Lang ngừng tay, cười khẽ: "Khuyên tai mà chị ta để lại chẳng phải cũng đang nằm trong tay anh sao?"

"Ta luôn mang theo nó bên mình, để mỗi khi nhìn thấy sẽ biết được rằng em không đành lòng để ta chết, nên dù cho có phải liều mạng đi chăng nữa cũng phải mau chóng bình phục, quay về gặp em." Khấu Biên Thành giật lấy ngọn nến trong tay đối phương, thổi tắt rồi vứt xuống sàn. Sau đó gã chậm rãi cởi bỏ găng tay sợi vàng trên tay phải của Diệp Thiên Lang, từng tấc hôn lên đầy dịu dàng, tựa như đang nâng niu một cánh tay bằng xương bằng thịt.

"Lộc Thám hoa hiện đang ở đâu? Nếu Thiện Tiểu Hổ đã bình an vô sự, thiết nghĩ y hẳn cũng còn sống? Diệp mỗ tính tình hẹp hòi nhỏ nhen, dẫu ông cụ họ Hạ có nhận ta làm con dâu đi nữa, ta cũng tuyệt đối không chấp nhận kiếp chung chồng với kẻ khác."

"Hoàng thượng đã bí mật cho người triệu kiến Lâm Xuyên. Nhà họ Lộc bao đời làm quan, cương trực ngay thẳng, chưa kể Lâm Xuyên còn là học trò của thầy Tả, hoàng thượng hết mực tín nhiệm tài học và con người y. Cũng chính nhờ bằng chứng của y, nhà họ Hạ mới được rửa sạch oan khuất..." Khấu Biên Thành nâng hai đùi Diệp Thiên Lang lên, nhắm thẳng vào lỗ nhỏ phớt hồng bên dưới mà ấn xuống. Trường thương lần nữa chen chúc nơi ngõ sâu, gã cảm nhận được bên trong mềm mại ẩm ướt, căng tràn sức sống, khiến túi tinh của gã thít lại suýt mất khống chế thêm lần nữa. Gã dịu giọng, nói: "Nãy em lịm đi, rên rỉ nồng nhiệt, ta rất thích."

"Ta rên cái gì cơ?"

"Em gọi tên ta... Nói rằng em thích ta."

Khi đó quả thực lịm đi, không tài nào nhớ nổi đã rên những gì, khóc bao bận, cũng chẳng nhớ bản thân đã phô bày ra biết bao tư thế nhục nhã xấu hổ chưa một lần nghĩ đến. Cả cơ thể lẫn trái tim đều giang rộng, mặc cho kẻ kia cưỡng đoạt đầy thô bạo ngang ngược, không có điểm dừng...

Như thể từ tận cùng bản năng, hắn muốn được hòa làm một cùng người đàn ông này, để máu xương trộn lẫn, xác thịt giao hòa.

Cả hai đã một lần tận hưởng cực lạc cõi người, giờ đây hoa nở đôi bận, rượu quá ba tuần, Khấu Biên Thành một tay nâng hai chân Diệp Thiên Lang nhấp nhô lên xuống, để dương v*t to lớn của gã đâm thúc đưa đẩy điên cuồng bên trong ngõ hẹp chật chội kia không ngừng nghỉ. Tuy đã không còn thô bạo kịch liệt như trước, song mỗi cú thúc đều nhắm thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của đối phương.

Tay còn lại đan chặt lấy cánh tay sắt của Diệp Thiên Lang, cùng an ủi dương v*t hắn.

Diệp Thiên Lang vốn đang ngửa cổ nhắm mắt, rên rỉ đê mê, nào ngờ kẻ kia thình lình thay đổi nhịp điệu, tiến công dồn dập khiến hắn vô phương chống đỡ. Giữa những tiếng nức nở khe khẽ, một dòng tinh dịch trắng đục bắn ra khỏi lỗ sáo.

Đợi khi nhịp thở cả hai đã dần ổn định trở lại, Diệp Thiên Lang vùi đầu vào hõm vai Khấu Biên Thành, hung hãn cắn lấy: "Nếu anh dám nuốt lời, lừa dối ta thêm lần nữa, ta nhất định sẽ xẻ thịt phanh thây anh ra thành từng khúc."

"Sao ta lại lừa em chứ?" Chỗ bị cắn ấy vậy mà chẳng hề chảy máu, ánh mắt Khấu Biên Thành lâng lâng đầy vẻ si mê, nở nụ cười vỗ về: "Ta đến để cứu em mà."

"Cứu ta?" Cây thương bạc dưới háng giờ đã mềm rũ, Diệp Thiên Lang mắt khép hờ, vẻ mặt ngập tràn cảnh giác: "Ta không cần anh cứu."

"Được, vậy ta không đến để cứu em, mà là để nhắc nhở em." Biết rõ người trong lòng ngọt bùi chưa chắc đã nghe, mà roi vọt thì lại càng không chịu, Khấu Biên Thành ôn tồn nói: "Hoàng thượng muốn diệt Ngụy đảng, nếu đại nhân đây còn không tìm đường tự cứu lấy mình, e rằng sẽ muộn mất."

"Tự cứu bằng cách nào?"

"Giết Ngụy Trung Hiền, giao nộp xá lợi, lấy công chuộc tội."

"Chỉ với một câu nói của anh mà muốn ta quay lưng phản bội, bán chủ cầu vinh sao? Chưa kể hoàng thượng hận Ngụy đảng thấu xương, anh dựa vào cái gì để bảo vệ tính mạng cho ta?"

Khấu Biên Thành trở mình, đè người kia xuống: "Em không tin ta?"

Nào ngờ Diệp Thiên Lang nhanh nhẹn bật dậy, trong chớp mắt đã đảo ngược tình thế, vắt chân ngồi lên người gã: "Anh không lừa ta?"

Khấu Biên Thành bất ngờ đưa tay giữ sau gáy Diệp Thiên Lang, để cả hai kề mặt sát gần nhau, thêm một lần hôn say đắm.

"A Lang, khi còn ở hồ Lang Giác, ta đã từng nói, nếu em đồng ý ở lại bên cạnh ta, ta nhất định sẽ không lừa dối em, không làm tổn thương em, sẽ đối xử tốt với em gấp trăm ngàn lần..." Môi lưỡi quấn quýt triền miên cuồng nhiệt, đến khi hơi thở bình ổn trở lại, Khấu Biên Thành lại trưng ra vẻ mặt cợt nhả lông bông như mọi khi, nhưng cả ánh mắt lẫn câu từ gã thốt ra đều vô cùng thành khẩn: "Cánh tay bị chặt đứt đã có thể nối lại, vậy thì chúng ta cũng bắt đầu lại từ đầu, có được không?"

Kỳ thực hôm đó, sau khi Khấu Biên Thành rời đi, Diệp Thiên Lang vẫn chưa vội ra tay.

Chần chừ như thế vốn không phải tính cách của Diệp Thiên Lang, càng chẳng phải vì tiếc nuối chút tình nghĩa cỏn con với Cửu thiên tuế. Việc hắn giấu nhẹm xá lợi cho riêng mình về cơ bản đã là sinh lòng phản trắc, chưa kể Khấu Biên Thành còn đột nhiên xuất hiện với tư cách Trấn Tây tướng quân, nước đi có thể bảo toàn cho bản thân cũng đã nhiều hơn trước, nhân cơ hội này mượn gió bẻ măng đi nữa cũng là lẽ đương nhiên.

Thế nhưng củi khô bén lửa, dục tình thiêu đốt dẫu có là thật, nỗi đau bị một đao xuyên tim ngày ấy hắn nào dám quên. Liệu có thể tin tưởng kẻ đó hay không? Nếu tin, vậy thì tin được mấy phần? Cứ trăn trở mãi như vậy, dĩ nhiên không tài nào suy tính dứt khoát, hành động quả quyết cho được.

Mãi đến khi Thượng thư bộ Công Ngô Thuần Phu và Thượng thư bộ Binh Điền Cát Tương lần lượt bị Sùng Trinh Đế cách chức, "Ngũ Hổ" của đảng hoạn quan nay đã ngã ngựa mất ba, Diệp Chỉ huy sứ mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngụy Trung Hiền thấy Diệp Thiên Lang hiếm khi chủ động không mời mà tới, bèn sai người hầu châm thêm trà nước, nhất mực muốn cùng hắn chơi cờ.

Trong phòng khi ấy chỉ còn lại hai người, một già một trẻ ngăn cách nhau bởi một bàn cờ.

Cửu thiên tuế rất thích chơi cờ vây, sức cờ tuy kém nhưng lại có đam mê bất tận. Thỉnh thoảng, lão nổi hứng bất ngờ sẽ cho gọi con nuôi của mình đến hầu vài ván.

Diệp Chỉ huy sứ trái lại chẳng mấy mặn mà với cờ vây. Tổng cộng ba trăm sáu mươi mốt quân cờ đen trắng xếp thành mười chín hàng ngang dọc, đâu đâu cũng phải vắt óc bày binh bố trận, thật sự ẩn chứa quá nhiều toan tính mưu lược. Chẳng qua là vì hắn thường được Cửu thiên tuế sai người vời đến, những khi rảnh rỗi lại lật giở vài trang kinh cờ, kỳ phổ, cộng thêm trời sinh thông tuệ nhạy bén, mới dần ngộ ra cách chơi cờ.

Tuy vậy, khi chơi cờ cùng Ngụy Trung Hiền, Diệp Thiên Lang chưa từng thể hiện ra mặt, thắng ít thua nhiều. Khi thắng rất có chừng mực, không kiêu căng phách lối, đến lúc thua cũng thua một cách thoải mái đường hoàng, khiến một kẻ gian xảo thành tinh như Ngụy Trung Hiền cũng không nhìn ra được rốt cuộc hắn có nhường lão ván cờ này hay không.

Ngụy Trung Hiền cầm quân trắng, Diệp Thiên Lang cầm quân đen. Quân trắng công thủ nhịp nhàng, từng bước ép sát, quân đen lại chẳng mảy may bận tâm đến chút lợi thế vụn vặt bày sẵn trước mắt đó, chắp tay nhường trận rất nhanh.

Quân trắng thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc, đánh thắng một mạch. Ngụy Trung Hiền hạ được một vùng cờ đen bị bao vây, vươn ngón tay già cỗi khẳng khiu của lão nhặt lấy từng quân bỏ ra khỏi bàn cờ, bật cười sâu xa: "Tiểu Diệp à, có đôi lúc ta thật sự hơi sợ con đấy."

"Xưởng công nói vậy là có ý gì?" Ban nãy hắn quả thực không tập trung, lòng mải nghĩ xem nên xuống tay thế nào cho thật dứt khoát mà không gây chú ý, để rồi giờ đây rơi vào thế bất lợi. Diệp Thiên Lang buộc phải chú tâm vào bàn cờ hơn, tiến quân không chút do dự, lui quân không ngại hy sinh. Liên tục hạ cờ một cách quyết đoán dữ dội như thế, chỉ một lúc sau đã vãn hồi được cục diện thảm bại.

"Con là một đứa trẻ không có trái tim."

Ngụy Trung Hiền bất ngờ lên tiếng, tay đặt một quân trắng xuống vị trí hiểm yếu mà hai bên đang tranh chấp. Diệp Thiên Lang dường như chẳng hề nghe thấy, đặt một quân đen vào sau lưng địch, phá giải thế trận hết sức ngoạn mục.

Ngụy Trung Hiền nói tiếp: "Tuy con không có trái tim, nhưng bản lĩnh lẫn dung mạo đều vô cùng xuất chúng, không ai bì kịp. Vậy nên, kể từ khi con tự tay giết chết Vương An, đi theo ta, ta chưa từng bạc đãi con, phải không?"

Diệp Thiên Lang nghe lão đột nhiên gợi lại chuyện xưa đầy ẩn ý như thế, vẫn không mảy may biến sắc, khẽ gật đầu: "Xưởng công quả thực đối đãi với thuộc hạ rất tốt."

"Ta chỉ thuận miệng hỏi vu vơ vậy thôi mà nét mặt của con đã thay đổi, chẳng phải nhàm chán lắm sao?" Hai quân đen trắng giằng co hồi lâu, Ngụy Trung Hiền cũng không vội đánh ngay, chỉ mân mê quân cờ trắng trong tay, thoáng thở dài: "Từ lâu con đã là đứa trẻ không có trái tim, nhưng kể từ lần đi Mạc Bắc trở về, dường như... đã thay đổi rồi?"

Những lời này của Ngụy Trung Hiền quả thực nằm ngoài dự đoán, Diệp Thiên Lang bất giác nhíu mày. Vốn tưởng lão ta sớm đã có ý nghi ngờ việc hắn thay lòng, song lại không ngờ rằng lão đột nhiên cất lời khen ngợi như thế.

Vốn dĩ, Diệp Chỉ huy sứ cũng chẳng rõ mình có trái tim hay chăng. Đêm từng đêm vắng lặng trôi qua, hắn đều tự đặt tay lên ngực mình. Dường như từ sau nhát đao hôm ấy, trái tim bên trong vẫn chưa một lần đập trở lại.

"Đời này của ta coi như vô vọng rồi." Ngụy Trung Hiền tiếp tục rũ mắt hạ cờ, ánh nến hắt lên gương mặt già nua với chiếc mũi khoằm của lão, phản chiếu rõ những đường nét tối tăm ảm đạm: "Nhưng con còn trẻ, lẽ nào chưa từng nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, lấy vợ sinh con, sống những ngày tháng thảnh thơi yên ổn hay sao?"

"Thuộc hạ chỉ biết giết người. Đã lựa chọn bước trên con đường làm quan này, chỉ đành hướng thẳng về bóng tối tận cùng phía trước đi thôi." Diệp Thiên Lang lặng thinh một chốc, thầm nghĩ giờ cũng đã sắp đến lúc kết liễu đối phương, song ngoài miệng lại hỏi: "Xưởng công vì sao không lựa chọn quay đầu là bờ, cầu xin hoàng thượng ban cho đường lui?"

"Hiện giờ thánh thượng đã triệu tập Trấn Tây tướng quân, chỉ với một nhúm binh mã trong kinh thành của chúng ta, thực sự không đủ sức đối phó." Cửu thiên tuế thật sự không ngờ Sùng Trinh Đế tuổi còn trẻ đã biết dùng đao chậm giết ngựa chứng, từng bước siết chặt vòng vây, đưa lão vào tròng. Giờ thế giằng co đã mất, có muốn dấy binh soán ngôi cũng không kịp nữa rồi.

Lão thở dài đầy phiền muộn: "Ta đã cầu xin hoàng thượng được cáo lão về quê, nhưng hoàng thượng vẫn còn niệm chút tình nghĩa giữa ta với nhà họ Chu, sai ta đến Phụng Dương trông coi mộ tổ."

"Cần buông bỏ thì nên buông bỏ đi thôi. Xưởng công, thuộc hạ thua rồi." Thế trận trên bàn cờ vẫn chưa ngã ngũ, Diệp Thiên Lang lại thẳng thừng bỏ cờ nhận thua, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của Ngụy Trung Hiền, vận khí từ đan điền, chực ra tay hạ sát...

"Mẫu ruộng ba tấc này* dẫu gì cũng là do con liều mạng giành lấy, nhận thua dễ dàng như vậy há chẳng đáng tiếc sao?" Như thể không hề hay biết mối nguy cận kề, Ngụy Trung Hiền bỗng cất tiếng hỏi: "Cũng giống như việc con dùng trăm phương nghìn kế, thập tử nhất sinh đoạt về xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương, rồi lại dễ dàng chịu dâng cho người khác?"

(*Hoàng đế thời Minh lập ra Đền thờ Nông nghiệp trong kinh thành để tế bái Thần Nông, trong có đài Quan Canh – là nơi để hoàng đế quan sát các đại thần canh tác vào vụ xuân, mỗi người có một khoảnh ruộng mẫu ba. Sau, từ này được dùng để chỉ địa bàn, phạm vi thế lực nhỏ của mỗi cá nhân.)

Thẳng thắn như thế cũng tốt, Diệp Thiên Lang không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn xuống bàn cờ. Thiết nghĩ kẻ sắp chết thường khó tránh lải nhải dông dài, hắn bèn để lão nói thêm vài câu, cũng coi như trả hết ân tình bao năm qua.

"Ta biết xá lợi đang nằm trong tay con, cũng biết con và Trấn Tây tướng quân kia qua lại thân thiết, lẫn cả việc con nghe lời gã, muốn dâng xá lợi cho hoàng đế..."

Tuy Cửu thiên tuế nay đã thất thế, nhưng tai mắt của lão vẫn phân bổ dày đặc khắp quá nửa kinh thành. Đến cả động tĩnh nhỏ nhặt thường ngày của dân chúng còn không qua khỏi mắt lão, huống chi là con hổ dữ luôn chực chờ nhe nanh sát bên cạnh mình.

"Ta được tiên đế đích thân tiến cử với hoàng thượng, theo cách nói của người xưa, cũng có thể được coi là trọng thần ủy thác. Hơn nữa, hoàng thượng hãy vừa ban kim bài miễn tử cho nhà họ Ngụy, dẫu có muốn ta bị chém đầu phanh thây đến mấy thì cũng không thể vội vàng trở mặt, tự lấy đá ghè chân mình. Chưa kể, thuộc hạ dưới trướng ta còn vô số nhân tài, minh sát không tiện, ám sát không xong, giờ ngài đang sốt ruột đến độ trằn trọc thao thức. Vì lẽ đó, Trấn Tây tướng quân kia đã dùng thủ cấp của ta đổi lấy một thứ từ hoàng thượng."

Diệp Thiên Lang nhíu mày: "Đổi lấy thứ gì?"

"Đổi lấy..." Một khoảng lặng dài trôi qua, Ngụy Trung Hiền nhếch môi như cười như không: "Chức phò mã."

Quân cờ đen trong tay rơi thẳng xuống đất, thân người Diệp Thiên Lang vô thức run rẩy. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới gằn xuống từng chữ: "Mong xưởng công... chỉ rõ."

"Chị ruột của hoàng thượng là công chúa Toại Bình đã tới tuổi cập kê, muốn lựa một phò mã tốt. Gã Trấn Tây tướng quân này là con trai duy nhất của Hạ tướng quân, năm xưa nhà họ Chu không màng đúng sai, tru di cả họ trung lương. Vị quân chủ mới của chúng ta lại là người hiền lành nhân hậu, tuy đã rửa sạch oan khuất cho nhà họ Hạ, nhưng điều áy náy hãy luôn canh cánh trong lòng. Huống chi hiện giờ, Hạ Tuyết Thư còn chủ động xả thân vì triều đình, san sẻ âu lo với hoàng thượng. Chỉ cần giúp hoàng thượng xử lý nốt mối bận tâm về ta nữa thôi, tên cướp vùng Tây Bắc này sẽ phất lên như diều gặp gió, danh chính ngôn thuận trở thành phò mã Đại Minh!"

"..."

"Chuyện cầu thân này, con ở bên ngoài e rằng không biết. Cả ta thường xuyên ra vào trong cung mà còn suýt nữa bị qua mặt. May nhờ có Mã thị theo hầu công chúa Toại Bình vốn có chút qua lại với ta, báo rằng chính gã Trấn Tây tướng quân ấy đã rắp tâm dẫn dụ. Công chúa vốn chưa trải sự đời, trước giờ nào đã từng gặp kẻ dung mạo ngời ngời khí phách, phong lưu anh tuấn nhường ấy, mắt qua mày lại tình trao ý gửi, rốt cuộc nhất quyết chỉ gả cho mình gã..."

"..."

"Ta chuyên quyền thao túng triều chính bao năm, muốn triệt hạ tận gốc đâu có dễ dàng như thế. Giết ta rồi, bè đảng vây cánh của thuộc hạ dưới trướng ta há lại dễ dàng chịu bỏ qua hay sao. Bọn chúng chắc chắn sẽ giết con để báo thù cho ta. Mà hoàng thượng thì sẽ nhân cơ hội này mượn gió bẻ măng, lấy cái chết của con ra dẹp yên tàn dư Ngụy đảng... Tiểu Diệp à, lẽ nào con còn chưa hiểu đạo lý qua cầu rút ván này ư?"

"..."

"Trước đây ta đã quên chẳng dặn, bao năm qua ta ưu ái trọng dụng con, không phải bởi tài năng hay dung mạo, mà là bởi con vô tâm, vô tình. Nhưng kẻ vô tình một khi đã có tình, vậy thì ngày chết quả thực chẳng còn xa nữa..."

"..."

"Mãng Cổ Nhĩ Thái là con trai thứ năm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, dũng mãnh thiện chiến, thống lĩnh quân đội Hậu Kim. Ta đã âm thầm phái người đến chỗ hắn thương lượng. Hắn cũng đã đồng ý với ta, chỉ cần giao nộp xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương, ở Hậu Kim chắc chắn sẽ có chốn cho ta dung thân, cũng như cho Diệp Thiên Lang con đủ mọi vinh hoa phú quý trên đời."