Vô Tình Vật

Chương 34



Chuyển ngữ: Nhiên

Biên tập: Trần

Tiết Sương Giáng, sắc đêm trĩu, khí buốt nồng, trận huyên náo với Cẩm Y Vệ chấm dứt, quân sĩ trong doanh vẫn không dám mảy may lơ là. Mỗi người một đốt đuốc, mười hai người một hàng, hai hàng song hành, phân nhau tuần tra bên ngoài lều tướng quân.

Diệp Thiên Lang nói đi liền đi, Thiện Tiểu Hổ vui mừng khôn xiết, chẳng màng Khấu Biên Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong lều, cứ chốc chốc lại căng họng la lối đôi câu, mắng trời mắng đất mắng Ngụy Trung Hiền, cũng chẳng biết là có ý an ủi hay rắp tâm cạnh khóe.

Dế chũi rinh rích nơi cỏ rậm, ánh đỏ lửa đuốc từng chút xuyên qua vải lều màu trắng, lay lắt tựa ánh tà dương chạng vạng, cắt ra hai bóng người một ngồi một nằm, cũng nhuộm thêm sắc ấm lên những sợi tóc mai màu bạc. Khấu Biên Thành nằm ngửa, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhắm mắt, mặc cho Thiện Tiểu Hổ vẫn cứ lải nhải bên tai. Thỉnh thoảng nghe cậu ta mắng Ngụy Trung Hiền mắng đến hưng chí, bèn cười một tiếng chẳng mặn chẳng nhạt.

Trái lại, Thiện Tiểu Hổ bỗng bặt tiếng, muôn phần thận trọng tỉ mỉ quan sát người trước mặt.

Trước kia chỉ biết Diệp Thiên Lang nửa sống nửa chết, dở người dở quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy, Khấu Biên Thành mới thật là loài vô tình.

Những tượng đất sét bên đường đơn giản hay sặc sỡ đều là vật vô tình, tượng thần Phật đoan trang nghiêm cẩn trong miếu cũng là vật vô tình. Thiện Tiểu Hổ ngây ngẩn nhìn, ngây ngẩn nghĩ, người này, có lẽ cả đời đã định trước chỉ cầu một lối thoát.

Long bào miện vua, lẻ loi đơn độc.

Thời xưa, hoàng đế đều tự xưng "cô gia", "quả nhân", ai không phải bước qua xương trắng mộ xanh chồng chất, mới có được giang sơn vạn dặm. Ái tình chẳng qua cũng chỉ là hạt vừng cỏn con, không đáng tiếc thương, không đáng nhắc đến.

Đêm nay quả thực không an ổn, trước canh ba vừa tiễn Diệp la sát, sau canh ba lại tiếp đón Lộc Bồ tát. Người thì đã đến, nhưng lúc đến lại khác xa lúc trước. Tóc Lộc Lâm Xuyên không buộc lên, xiêm áo thì xộc xệch, trên chân cũng chẳng mang nổi một chiếc giày, cứ hồn bay phách lạc như vậy, loạng choạng lảo đảo xông vào lều tướng quân.

Ngày thường, mỗi khi vị Thám hoa này xuất hiện, nhất định tựa ngọc nhân trên trời phiêu diêu giáng trần, vậy nhưng lúc này đây, dáng vẻ đầu bù tóc rối, sắc mặt phờ phạc của y lại hệt như cô hồn dã quỷ chui lên từ nấm mồ nào đó.

Thiện Tiểu Hổ chẳng hay nội tình, vừa nhìn thấy người trong lòng đột nhiên đến, cũng chẳng màng y trông giống tiên hay quỷ, lòng đã phởn phơ nhộn nhạo, cười hềnh hệch tiến tới đón: "Ơ kìa, sao Lộc Thám hoa lại tới đây?"

Khấu Biên Thành tọa trên chiếc ghế da hổ mềm mại mở mắt ra, hơi ngẩng đầu lên, trên mặt là sự mệt mỏi không thể che giấu, chỉ nói: "Lâm Xuyên sao lại thành ra thế này?"

"Ta đến tìm đại ca của ta." Lộc Lâm Xuyên phũ phàng đẩy Thiện Tiểu Hổ cao hơn mình cả nửa cái đầu ra, bước đến trước người Khấu Biên Thành, vẻ mặt chất chứa đau thương tột cùng, "Nhưng dường như anh ấy không ở đây."

Nhìn thoáng qua liền biết y vì đâu mà đến, Khấu Biên Thành ngồi thẳng người dậy, khuôn mặt mệt mỏi gắng nặn ra một nụ cười, hiển nhiên là đang gượng nhẫn nại hầu chuyện: "Cớ sao gã lại không ở đây?"

"Gần đây ta thường nhớ về lúc nhỏ. Vào tiết trời này, ta rất sợ lạnh, cực kỳ sợ lạnh, toàn nhân lúc anh ấy ngủ không phòng bị mà nhét chân mình vào ngực anh ấy. Có lúc đại ca chỉ cười một cái, cũng có lúc giả vờ giận ta, cứ phải cù lòng bàn chân ta cho bằng được..."

Những lời đường mật thắm thiết thuở trước hãy còn văng vẳng bên tai, càng khiến lòng thêm quặn đau biết mấy. Muôn lời từ tận đáy lòng còn chưa dốc trọn, y đã nức nở nghẹn ngào, chẳng thốt nên câu. "Ta và đại ca cùng ăn cùng ngủ, đại ca đối đãi với ta như máu mủ ruột thịt, ta lại xót thay thuở thiếu niên anh ấy đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió trắc trở. Ta ngưỡng mộ sự uyên bác, mưu lược quả cảm của anh ấy, ta yêu anh ấy bởi sự quang minh lỗi lạc, đường đường một đấng trượng phu... Bởi vậy, trước giờ ta chưa từng hỏi, cớ gì người rõ ràng đã chết bỗng lại hồi sinh, cớ gì hậu nhân nhà tướng sau cùng lại trở thành giặc cướp một phương, cớ gì anh ấy lại bị danh lợi trói buộc, càng lún càng sâu... Thậm chí ta có thể không màng hỏi rằng, liệu anh ấy đã từng có chút chân tình nào với ta hay không... Thế nhưng, ta không thể không hỏi, liệu anh còn nhớ mình mang họ Khấu hay họ Hạ chăng? Nếu nhớ rõ, liệu anh còn nhớ tội danh khiến cả nhà bị xử tru di năm ấy là gì chăng?"

Không có lấy nửa phần khó chịu khi bị người khác vạch trần vết sẹo cũ, vẻ mặt Khấu Biên Thành lạnh nhạt, giọng nói cũng hết sức dửng dưng: "Phản quốc trợ giặc, bán nước bất trung."

"Nếu chưa từng quên, mà nay anh lại ngấm ngầm thông đồng với Hậu Kim, lén lút kết thành đồng minh, hành động ấy lẽ nào chẳng phải 'phản quốc trợ giặc, bán nước bất trung'?" Dẫu có muôn vàn quyến luyến mến mộ, cũng không thể bì được với tội ác tày trời này. Mặt Lộc Lâm Xuyên chan chứa nước mắt, run giọng, nói: "Nếu chưa từng quên, anh làm sao có thể ngẩng mặt nhìn Hạ tướng quân khi xưa vì để chứng minh sự trong sạch, thà rằng để bị phanh thây trăm mảnh giữa phố chợ!"

Thấy chàng thiếu niên nho nhã này hiếm khi thất lễ như thế, Khấu Biên Thành khẽ buông tiếng thở dài rồi đứng dậy bước đến gần, vỗ nhẹ lưng y đầy quan tâm, như thể mặc cho đứa trẻ này khóc đủ rồi, mới hỏi: "Em đã từng thấy quân Minh chiến đấu với người Mãn thế nào chưa?"

Lời đột ngột thốt ra, Lộc Lâm Xuyên bị hỏi đến ngơ ngác hoang mang, nhất thời quên mất phải đáp lại thế nào.

"Em chưa từng thấy, nhưng tôi đã thấy. Quân Minh phong tỏa thành trì không bước ra ngoài, lay lắt chống đỡ nhờ vào đại bác kiên cố, cửa thành vững chãi. Nếu giao chiến với kỵ binh Hậu Kim nơi đồng hoang đất trống, ắt mười trận thua chín, hoàn toàn không có sức chống trả." Khấu Biên Thành nhếch khóe miệng, trên mặt lại chẳng có chút ý cười: "Em có hay chăng, một khi người Mãn vào thành, thì sẽ ra sao?"

Không dám tưởng tượng thảm cảnh nước mất nhà tan đó, Lộc Lâm Xuyên nghiêm nghị không lên tiếng, hồi lâu mới nặn từng chữ khỏi kẽ răng: "Ắt cả nước sẽ đồng lòng quyết chiến đến cùng, liều đến ngọc nát đá tan, thề chết cũng không đầu hàng..."

"Quyết chiến đến cùng vẫn là thua, thề chết bất khuất đến cùng vẫn phải đầu hàng." Khấu Biên Thành cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt: "Mà nay trong thành ngoài thành đều không thái bình, dẫu không có Khấu Biên Thành tôi thuận theo lẽ trời ý dân mà đoạt lấy ngôi báu, ắt cũng sẽ có hào kiệt hoặc kẻ liều mạng khác xuất hiện. Đến lúc đó, thiên hạ giao tranh khắp chốn, giặc cướp khắp nơi, trái lại sẽ biến người Kim thành ngư ông đắc lợi. Vận số Đại Minh đã tận, không diệt vong trong tay 'kẻ bán nước' như tôi, ắt sẽ diệt vong dưới vó ngựa quân Kim ngoài biên ải!"

"Anh không chỉ thay đổi, mà còn điên rồi... điên đến độ ăn nói hàm hồ, điên đến mất trí rồi..." Lộc Lâm Xuyên kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy, không tin bất cứ chữ nào gã nói. Không phải không đáng tin, mà là không dám tin, không thể tin. "Là Lâm Xuyên đã tin nhầm người, yêu sai người... Nếu đại ca đã cố chấp không chịu nghe lời can gián, ngay ngày mai, Lâm Xuyên sẽ tiến cung gặp vua. Dẫu liều chết, cũng nhất định phải bẩm báo với hoàng thượng chuyện anh cấu kết với người Kim..."

Thực ra lời này cùng lắm chỉ có ba phần thật tâm, còn lại đều bởi nhất thời căm phẫn khiếp sợ. Tuy y đầy bụng "trung quân ái quốc" lẫn "xả thân vì nghĩa", nhưng nếu thật sự phải nhìn đại ca từ nhỏ mình đã đem lòng mến mộ bị xử tử, y cũng không đành lòng.

Chẳng ngờ, lời còn chưa dứt, đáy mắt Khấu Biên Thành đã thoáng vụt qua một khoảnh mây sương, lập tức tung ra hai chiêu. Một đòn đánh thực, một đòn hỏa mù, chưởng khí thoắt hư thoắt thực, hệt như một luồng điện giật.

Lộc Lâm Xuyên hoảng hốt muốn tránh, nhưng y nào phải đối thủ của Khấu Biên Thành. Hai chiêu hư thực đều không thể tránh thoát, chớp mắt đã bị tóm lấy yết hầu.

"Hay cho một nho sinh hủ lậu 'vô sự khoanh tay lòng bình đạm, lâm nguy liều chết trợ quân vương'!" Gân mạch trên mu bàn tay Khấu Biên Thành nổi lên, kích phát sức mạnh giữa các ngón tay, siết chặt đến độ khiến mặt Lộc Lâm Xuyên tím tái, xương cổ kêu ken két như sắp vỡ ra.

Gã lạnh lùng nói: "Nếu em đã muốn giữ lấy cái danh trung nghĩa 'văn chết vì can gián' ấy, tôi lập tức thành toàn cho em."

"Sư phụ!"

Thấy mắt Khấu Biên Thành ngập tràn sát ý, còn Lộc Lâm Xuyên thì đã sắp tắt thở, Thiện Tiểu Hổ đứng bên cạnh vừa sợ vừa hoảng, lập tức bổ nhào xuống bên chân sư phụ, không ngớt van nài: "Sư phụ, người buông y ra đi... Đồ đệ chưa từng cầu xin người điều gì, chỉ xin người một lần này..."

Khấu Biên Thành không đáp một lời, cũng chẳng lọt tai một chữ, tung một cước đá vào ngực Thiện Tiểu Hổ. Thiện Tiểu Hổ chỉ thấy như bị sóng lớn đập vào lồng ngực, xương ức nháy mắt gãy thành mấy khúc, sau khi phun ra một búng máu tươi liền ngất lịm đi.

"Đại... đại ca... anh... anh muốn giết em ư?" Tay chân Lộc Lâm Xuyên lạnh toát, hơi thở ngắt quãng, khó khăn thốt ra một câu bèn nhắm mắt chờ chết. Nét mặt tuyệt vọng tựa đất trời quạnh hiu mênh mông tuyết phủ, chỉ vương hai hàng lệ không nén được lăn dài.

Khấu Biên Thành lãnh đạm nhìn y, nhìn những giọt nước mắt ấy rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm ướt mu bàn tay gã.

Hồi nãy, Lộc Lâm Xuyên tường thuật lại chuyện xưa năm cũ, từng chữ đẫm máu lệ, thực chất gã cũng đều nhớ. Nhớ những ngày tháng ở phủ nhà họ Lộc, mỗi lần gã bị những vết thương cũ giày vò không tài nào chợp mắt, đứa bé chỉ bằng cục bột chẳng lớn là bao kia lại loạng choạng chạy ra khỏi cửa, rồi chân nam đá chân chiêu, ôm ấm sắc thuốc chạy về, nằng nặc giành đút thuốc cho gã trước đám người ở...

Trăng tròn rồi khuyết, hoa nở lại tàn, mười năm tình thân máu mủ, chẳng phải ruột thịt mà còn hơn xa ruột thịt, sao có thể không nhớ rõ?

Đêm nay vừa mất đi người yêu nhất, lại mất đi người thân, rõ ràng như đã trải qua trăm năm ngàn năm, ấy vậy mà bên ngoài lều vẫn cứ hoài một khoảng tăm tối.

Một đêm này quả thực dài đằng đẵng.

"Em đi đi..." Khấu Biên Thành từ từ nới lỏng khớp tay, xoay người quay lưng lại với Lộc Lâm Xuyên, giấu đôi mắt ngấn lệ nơi bóng đổ, "Chẳng phải lời tôi, cũng chẳng phải lời em nói có thể định đoạt, là vua hay là giặc, là công hay là tội, tự có sử sách phán định..."

Quân sĩ trong doanh lục tục nương theo tiếng động mà đến. Lộc Lâm Xuyên nhác thấy vài khuôn mặt quen thuộc của Tứ Độc Bát Minh, tựa như người đuối chìm vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức lao đến túm lấy cánh tay một người trong số đó: "Ban đầu khởi nghĩa không phải vì 'diệt hoan quan, trừ gian thần', trả lại trong sạch cho triều đường Đại Minh ta sao? Nay hoạn quan họ Ngụy đã thất thế, hoàng thượng lại trẻ tuổi anh minh, cớ gì chư vị đại ca lại thay đổi lòng dạ?"

Thấy người đó cúi đầu không đáp, y liền quay sang hỏi người khác, từng người từng người một, chất vấn đến giọng khàn sức cạn.

Mãi đến khi rốt cuộc có người không đành nhìn y hóa rồ hóa dại như vậy, nói cho y hay sự thật:

"Thiên hạ này dựa vào đâu mà phải thuộc về họ Chu? Lôi hoàng đế Đại Minh kia xuống khỏi ngai vàng, bọn ta sẽ là công thần khai quốc, đại soái biên cương, từ rày hưởng vinh hoa phú quý bất tận..."

"..."

Lộc Lâm Xuyên tuy đã gần như si dại vẫn nghe hiểu được, những anh hùng đã từng chẳng màng đầu rơi máu chảy, những huynh đệ đã từng sống chết có nhau, đứng trước danh lợi khổng lồ, chẳng còn ai giữ được nhiệt huyết hào hùng thuở ban sơ ấy.

Đến nước này, cuối cùng y cũng tin rằng nước nhà đã tới hồi mạt vận.

Chẳng thương thân trách phận, trái lại bỗng có chút xót thay cho Sùng Trinh Đế trong điện Thái Hòa kia, xót ngài tận tụy cần mẫn, lại đã định trước một cây làm chẳng nên non, ý trời khó trái.

Lộc Lâm Xuyên xoay người bước ra khỏi lều tướng quân, đi một bước lại vấp một bước, ngã rồi lại bò dậy. Bóng dáng thê lương, đầu bù tóc rối, còn đâu vẻ phong nhã tươi tắn của công tử thế gia thuở nào. Miệng không ngừng thì thào nỉ non: "Đại Minh... Đại Minh diệt vong rồi..."

Y đột nhiên lao đi trên đôi chân trần, thất thanh gào khóc như điên dại: "Đại Minh diệt vong rồi! Đại Minh-"

Một binh sĩ bất ngờ xông ra từ trong bóng tối, rút lá cờ chiến cắm trong đại doanh, xé lá cờ nền đen chữ trắng ra khỏi cán cờ, rồi ném về phía Lộc Lâm Xuyên.

Thể lực của người lính này vô cùng đáng hãi, cộng thêm đầu cán cờ cực kỳ sắc bén, sau một cú ném, cán cờ liền đâm thủng gáy Lộc Lâm Xuyên.

Mọi chuyện xảy ra nhanh đến độ không kịp trở tay, Khấu Biên Thành cuối cùng cũng mất bình tĩnh gào lên một tiếng: "Lâm Xuyên!"

Yết hầu Lộc Lâm Xuyên vỡ nát, ấy vậy mà lại không ngã xuống, còn chậm rãi xoay người lại, duỗi một bàn tay về phía đại ca mình.

Chỉ nắm được một khoảng không, y như cười lại như không, mấp máy môi: "Đại... đại ca..."

Máu tươi ồ ạt tràn ra khỏi khoang miệng, y ngửa mặt ngã xuống đất.

Ánh mắt Khấu Biên Thành trĩu nặng, nhìn thẳng vào tên lính đột nhiên xuống tay tàn nhẫn kia, lại thấy đối phương chẳng những không hoảng loạn bối rối, còn chủ động tiến đến trước mặt gã.

Kẻ đó mang khuôn mặt cương nghị, dáng người rắn rỏi, tuy ăn vận như binh tốt, tướng mạo lại có phong thái của bậc tướng quân. Tên lính quỳ xuống, chắp tay nói: "Tướng quân, kẻ sa đà trong tình dễ thâm hụt về trí, người làm đại sự tối kỵ nhẹ dạ mềm lòng. Lộc Thám hoa không thể không loại trừ. Nếu tướng quân muốn trách phạt thuộc hạ, dẫu chém đầu hay róc thịt, thuộc hạ tuyệt không oán thán!"

"Không... Ngươi làm rất tốt, là ta nhất thời xúc động mềm lòng, suýt đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng..." Khấu Biên Thành liếc nhìn thi thể Lộc Lâm Xuyên, lại nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ bải hoải cùng cực, rất lâu sau mới hỏi tên lính kia: "Ngươi tên gì?"

"Thuộc hạ Lý Tự Thành."

"Hóa ra ngươi chính là Lý Tự Thành." Nghe danh người này đã lâu, Khấu Biên Thành khẽ nở nụ cười, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng nguôi bớt phần nào. Gã cúi người đỡ kẻ kia dậy, nói: "Cửa sông Hoài đang thiếu một vị môn chủ, ngươi đến đó thế chỗ đi."

Chỉ một tên tiểu tốt thoắt cái đã trở thành thủ lĩnh vạn người, Lý Tự Thành được phong thưởng hãy còn chưa chịu lui xuống, như thể được nước lấn tới, hỏi: "Tướng quân, còn Diệp Thiên Lang thì sao?"

"Cho dù hoàng thượng chịu để Ngụy Trung Hiền toàn thây rút lui, văn võ bá quan khắp triều ắt sẽ sinh sự. Đợi trời sáng, ta sẽ vào cung thỉnh cầu hoàng thượng cho phép đích thân truy bắt hai người Ngụy Diệp, đưa đầu bọn họ về kinh thành."

Thấy đối phương chắp tay muốn cáo lui, Khấu Biên Thành chợt gọi giật lại: "Tự Thành."

Gã nheo mắt nhìn tên lính, bộ dạng hờ hững, không giận mà uy: "Ngươi có dũng có mưu, dám làm dám chịu, là rất tốt. Có điều..." Ngắt một quãng, lại cười khẽ, "Có điều muốn làm nên việc lớn cũng cần phải biết cách giấu dốt. Đôi lúc quá tham công mà mạo hiểm lại sẽ dẫn tới khéo quá hóa vụng, dù có ngồi được lên ngai vàng cũng chưa chắc đã ngồi được lâu. Ngươi hiểu chứ?"

Đợi khi Lý Tự Thành run sợ lui xuống, Khấu Biên Thành bèn ngước mắt trông về phía xa xăm, trông về phía cuối trời cuồn cuộn sắc máu. Dường như mặt trời đỏ nằm dưới đường chân trời cuối cùng đã không thể khắc chế nổi nữa, muốn tách đất ló rạng.

Có thể thấy, dẫu đêm tối gian nan cách mấy cũng có thể vượt qua, gã khẽ khàng lẩm bẩm: "Người mà mình thích... dẫu gì cũng phải tự tay đưa tiễn mới được."