Vô Tình Vật

Chương 4



Chuyển ngữ: Trần

Bên ngoài mây giăng kín đặc, quạnh không một ngọn gió. Trận mưa giông đã chờ chẳng tới, trong ngoài quán trọ đều ngột ngạt khó chịu. Loại ngột ngạt này chẳng phải cắt cổ đổ máu, trái lại giống như một bàn tay vô hình siết lấy cần cổ, chẳng siết chết mà cũng chẳng buông lơi, khiến người ta phải giằng xé trong sự bức bối.

Trong quán thắp mấy ngọn đèn dầu, ánh lửa chập chờn lay động, rọi lên khuôn mặt với một vết thẹo lớn.

"Cho hai vò rượu trước đã." Gọi giật lại tên chạy bàn vừa định đi, La Vọng lạnh lùng bồi thêm một câu, "Nếu rượu gặp lửa không thể cháy ngay, cẩn thận đầu ngươi lìa khỏi cổ đấy."

Hai vò Thiêu Đao Tử được đặt lên bàn, tiểu nhị len lén đảo mắt nhìn tứ phía. So với mọi ngày, quán trọ hiện giờ yên tĩnh đến quái dị. Hơn hai mươi người đen thùi lùi ngồi trong quán, nhất loạt vận xiêm y đen, áo choàng đen, bốt đen, cũng đều đao gươm kè kè bên cạnh, chẳng cười chẳng nói, không vung quyền, không so tửu lượng, không tán gẫu chuyện vu vơ, thậm chí đến nhai nuốt cũng chẳng phát ra tiếng. Chỉ có một người như phượng giữa bầy quạ, khác hẳn đám người mặc áo đen này, mà đám người áo đen thì đều cúc cung tận tụy với hắn, người nào người nấy hệt như binh tốt âm phủ gặp Diêm vương.

Một vị công tử trẻ tuổi, vận áo bào gấm vóc màu xanh, tóc cài phát quan bạc nạm ngọc bích, eo thắt một chiếc đai trắng vân sứ, tai trái còn đeo một chiếc khuyên màu lam khổng tước. Người này trông như một món đồ ngọc cao quý không gì sánh được, nhưng lại chẳng thích những thứ rượu thơm chén ngọc mà đám quan lại mến chuộng, trái lại một hơi uống cạn rượu mạnh trong bát, nom có vài phần lỗ mãng.

Tiểu nhị lớn mật săm soi vị công tử này một chút, không khỏi thấy lạ: Thời tiết hanh khô khiến người ta chỉ muốn lột một lớp da xuống, cớ sao còn có người nốc rượu mạnh thật lực thế kia?

Quán trọ này đã kinh doanh nhiều năm, đao khách bệ vệ cùng mỹ nhân dị vực thường xuyên lui tới, lại chưa từng gặp kẻ nào tướng mạo khôi ngô trong trẻo nhường này. Ngẫm lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối, người này chỉ có khiếm khuyết duy nhất là khí huyết suy nhược, sắc mặt xanh xao.

Chợt bên ngoài có tiếng người ra sức đập cửa, thùm thụp thùm thụp liên hồi, ồn ào đến mức khiến Diệp Thiên Lang phải cau mày, đặt bát rượu trong tay xuống.

La Vọng liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị đuổi người đi. Tiểu nhị lập tức rảo bước tới mở cửa, miệng liến thoắng: "Nay quán kín chỗ rồi, không tiếp thêm nữa! Bẩm ông, ông qua nhà khác đi vậy... Oái!"

Cửa vừa mở ra, sau tiếng hét thảm của tiểu nhị, có vẻ như là bị một chưởng đánh bay, hắn ta ngã xuống ngay dưới chân Diệp Thiên Lang.

"Ôi chao! Mông... mông của tôi..." Mồm còn lầm bầm kêu đau, đã thấy mười mấy người áo đen nhất loạt rút đao ra, khiến hắn ta sợ đến mức vừa bò lên đã lại dập đầu quỳ xuống tại chỗ, không ngừng hô hoán: "Bẩm ông, tiểu nhân không cố ý kinh động đến ông... Xin ông tha cho tiểu nhân một con đường sống..."

Diệp Thiên Lang xua tay, ra hiệu cho đám nha dịch Cẩm Y Vệ không được liều lĩnh manh động, ngẩng mặt lạnh lùng trông ra phía ngoài cửa.

"Trăm dặm quanh đây toàn bãi hoang cồn cát, chỉ có mỗi một quán trọ nhà mày, không vào đây còn vào đâu? Ông mày đã đến thì phải hầu cho tử tế, không có cửa cho mày chối đây đẩy!" Tiếng gầm sừng sộ của người bên ngoài tiếng nọ cao át tiếng kia, lại bổ thêm một chưởng vào cánh cửa gỗ quán trọ như trút giận, nói: "Mày có biết ông mày là ai không? Nghe danh của ông đảm bảo mày sợ mất mật, ông đây là Nhất Đao Liên Thành đấy!"

Trong lúc nói, người bên ngoài đã bước vào trong, là một gã đàn ông cao hơn chín thước, mày rồng mắt cọp, nom vẻ bặm trợn, vác một cây đao chạm vân rồng trên vai. Người cũng hệt như đao, dắt đầy vàng bạc, đeo trang sức đồi mồi, tua sừng tê giác. Vừa vào đến cửa, ngọc bội đã va vào nhau loong coong lách cách không dứt.

Gã đàn ông cũng phát giác bầu không khí của quán trọ hôm nay khác với mọi khi. Thoáng kinh ngạc qua đi, lại chẳng mảy may sợ sệt, gã xốc vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực, ngọn lửa đèn dầu lay động theo bước chân của gã.

Nhận ra đó là một tên lỗ mãng coi trời bằng vung, La Vọng bèn hơi vững dạ, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ty chức cược với người nhé?"

Hắn không nói hết lời, chỉ đánh mắt về phía thanh đao gã đàn ông kia vác trên vai, hiếm có lúc tâm tình Diệp Thiên Lang không tệ, hiểu ý bèn gật đầu: "Ta cá ngươi không khiêng nổi."

Lời vừa dứt, lại có một người từ ngoài vào, ăn vận như đàn ông, nhưng nhìn kỹ lại dung mạo, có thể phát hiện người này mày tựa non xa, mắt tựa sao sáng, một lọn tóc đen rủ xuống, lộ ra cần cổ trắng trẻo, rõ ràng là một cô nương giả trai xinh đẹp. La Vọng cùng cô gái kia đưa mắt nhìn nhau, tầm mắt hắn dời đến mảnh da thú bọc trên hông cô ả, thấy bên trên dắt vài thanh đao nhỏ. Lưỡi đao thấp thoáng ánh xanh, rõ ràng có tẩm độc.

Tiểu nhị xoa mông đứng dậy, có lẽ là vẫn chưa nhìn ra người kia là đàn bà, gắt gỏng hỏi: "Lại lòi đâu ra cái tên này nữa thế?"

Hờ hững liếc tiểu nhị một cái, cô ả móc một thỏi bạc bên hông ném qua rồi nói: "Ta mới là Nhất Đao Liên Thành."

Nực cười là ở đất biên thùy này, kẻ nào kẻ nấy đều lấy việc tự xưng Nhất Đao Liên Thành làm hiển hách. La Vọng nghiêng đầu sáp lại gần Diệp Thiên Lang, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại nhân, cẩn thận đao của cô ta."

Diệp Thiên Lang khẽ gật đầu, tỏ ý đối phương nói đúng, đang định nhấc tay làm thêm một bát rượu, lại thấy một kẻ nữa bước vào quán trọ.

Kẻ này đội một chiếc nón vành, sương gió gánh đầy hai vai, quần áo cũ đến độ trông như thể rũ ra được vài cân cát. Ánh nến hắt ngược lên lưng gã, nón vành đổ bóng xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lờ mờ trông thấy sống mũi cao thẳng, quai hàm tuấn tú, bờ môi chẳng cười mà lại tựa như đang cười, vừa ngả ngớn vừa đa tình. Tuy chẳng trông rõ tướng mạo, lại có thể nhìn ra dáng vẻ kiệt quệ chật vật của gã. Có điều người này lững thững ung dung, phong thái hào hoa, trái lại nom có vẻ ba phần giống hiệp khách, ba phần giống ẩn sĩ, ba phần giống lãng tử ngông nghênh, còn dư lại một phần, ấy là khí phách của bậc vương giả, không thừa không thiếu.

"Gã này hoặc là không có võ công, hoặc chính là cao thủ tuyệt đỉnh." La Vọng nghiêng đầu, thấy mày kiếm của Diệp Thiên Lang hơi nhíu, mắt phượng khẽ nheo lại, tựa hồ đang thất thần, bèn gọi hắn một tiếng: "Đại nhân... Đại nhân?"

Diệp Thiên Lang quả thực không nghe thấy. Từ lúc người thứ ba bước vào quán trọ, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi gã.

"Ngày thường chờ nửa ngày chả thấy một bóng khách, nay tự dưng lại lũ lượt kéo nhau đến." Tiểu nhị thấy người này áo quần nhếch nhác, bèn khó nén sự khinh bỉ trong lòng, rắp tâm gặng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng là Nhất Đao Liên Thành?"

"Tại hạ Khấu Biên Thành." Giọng nói trầm thấp dễ nghe, gã vừa dứt lời liền cất tiếng cười lớn, nhấc tay bỏ nón vành trên đầu xuống.

Ánh lửa chập chùng leo lét, trong quán lặng ngắt như tờ. Một đôi mắt sâu thăm thẳm hiển hiện giữa lòng u tối, Khấu Biên Thành cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Lang.

Quả là trùng hợp, bốn mắt vừa chạm nhau, phía chân trời thình lình vang lên một tiếng sấm lớn, cơn mưa giông chờ đợi đã lâu chợt giáng xuống. Mưa như trút nước, tiếng mưa rào rào, tựa như người trong vở tuồng bôi mực trét phấn bước lên đài, trước tiên phải réo một hồi trống khai màn cho y, nghe y mở giọng một tiếng.

Diệp Thiên Lang cảm thấy người này trông rất quen. Chẳng những quen mắt, mà trong lòng cũng nảy sinh một cảm giác khác lạ. Từ xưa đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Diệp Thiên Lang mười lăm tuổi lần đầu kinh qua chuyện ân ái. Tuy rằng không đến mức lang chạ vô số, nhưng cũng từng khiến không ít người đẹp vì hắn đòi sống đòi chết. Mà nay tu luyện Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết đã đạt tới cảnh giới cao siêu, càng là trông bóng hồng như đầu lâu trét phấn, trông danh lợi tựa bùn đất trước mộ phần. Tâm cứng như đá, máu lạnh như băng, mưa lặng gió ngừng cũng chẳng thấy trời quang mây tạnh.

Vậy mà, ở nơi hoang mạc biên quan đất cằn sỏi đá này, một thoáng quay lưng, một lần ngoảnh đầu nhìn lại, chợt như cùng người quen đã lâu không gặp giục ngựa tương phùng. Cảm giác tựa thân cận lại chẳng thân cận, tựa kinh sợ lại chẳng phải kinh sợ ấy, nói chẳng nên lời, giãi bày chẳng thấu.

Nay Tây Hạ rắp lòng bội ước, gió thu dẫn binh chiếm biên thành.

Quả là một cái tên thú vị.

La Vọng nhớ đến vụ cá cược với Diệp Thiên Lang lúc trước, bèn giơ tay về phía gã đàn ông kia, nói: "Có thể mượn đao các hạ xem thử chứ?"

Gã đàn ông bề ngoài hào sảng, thực chất dưới vẻ ngoài thô lỗ lại rất tinh tế, thấy những người mặc áo đen này đều đi giày quan, ngẫm lại tối nay bằng mọi giá phải ở lại quán trọ này, bèn nạt nộ một câu: "Đao của ta là bảo đao thế gian hiếm gặp, ngươi liệu mà xem cho cẩn thận!" Nói đoạn vung tay, quăng đao chạm vân rồng kia cho La Vọng.

La Vọng tự nhiên vươn tay bắt lấy. Ai dè thanh đao này nặng tựa ngàn cân, mặt hắn căng ra đến đỏ gay, hai tay dồn sức ráng chống đỡ, mới không đến mức chật vật bị thanh đao này kéo ngã lăn kềnh ra đó.

Diệp Thiên Lang dùng một tay đón lấy thanh đao La Vọng nhấc trong tay, nhẹ nhàng rút đao ra khỏi vỏ, nhìn một cái. Quả nhiên, tuy vỏ đao có phần kệch cỡm, nhưng đao này quả thực hiếm có khó tìm.

Diệp Thiên Lang ung dung tra đao về vỏ, nhưng lại chẳng trả về cho gã đàn ông kia, trái lại còn xoay chuyển vị trí lưỡi và chuôi đao, để lưỡi đao hướng về phía bản thân mình, có phần lễ phép đưa cho Khấu Biên Thành bên cạnh, mỉm cười nói: "Đao tốt."

Diệp Chỉ huy sứ tuy cười, nhưng lại chẳng có lấy một chút thái độ vui vẻ. Sắc mặt trắng bợt thấp thoáng mạch máu xanh tím, ánh mắt sắc lẻm hơn cả đao gươm. Người thường đừng nói là nhận đao, chỉ e nhận lấy ánh mắt này của hắn cũng đủ kinh hồn táng đảm. Ấy vậy mà Khấu Biên Thành lại bình chân như vại, chẳng hề kém cạnh, đáp trả bằng đôi mắt lúng liếng tươi cười, hào sảng giơ tay ra nhận lấy. Chẳng ngờ năm ngón tay vừa chạm vào chuôi đao, một luồng khí âm lãnh lập tức vọt tới. Nếu là người hoàn toàn không có căn cơ nội công, kinh mạch sẽ nứt toác mà chết ngay tại trận.

Diệp Thiên Lang vốn định dùng Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết, mượn thân đao xâm nhập vào cơ thể đối phương, chẳng ngờ lại bị một luồng nội lực nóng bỏng bức lui trở lại. Hắn nhướng mày, lập tức tiếp thêm hai phần kình lực, nghiêng người hỏi: "Ngươi là ai?"

Khấu Biên Thành cũng nghiêng người về phía trước, không lép vế cũng chẳng kiêu ngạo, cười cười đáp: "Người buôn bán."

Ngoài mặt, hai người thần sắc bình đạm, một tới một lui, một hỏi một đáp, thực chất đã sớm đọ sức qua lại dưới chưởng của đối phương.

Hai cỗ chưởng lực so kè, dẫu ai thoái nhượng trước một phân đều có khả năng sẽ bị thương. Cũng càng làm khó cho thanh đao này, ngươi tiếp một luồng hàn khí, ta tung một dòng nhiệt lưu, băng hỏa dung hòa lẫn nhau, trên thân đao dần ngưng tụ hơi nước. Hơi nước phút chốc lại tụ thành giọt, nhỏ tí tách trên mặt đất.

Ngươi tiến một bước ta cũng tiến một bước, thoáng chốc hai người đã hơi thở kề cận, mi mắt giao triền.

"Bán thứ gì?"

"Bán thuốc."

"Thuốc gì?"

"Thuốc này đàn ông dùng được, đàn bà không dùng được, tráng niên dùng được, già cả không dùng được, người có tình dùng được, kẻ vô tình không dùng được..." Khấu Biên Thành nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen như mực, nụ cười bên môi có vẻ không đứng đắn, cũng có vẻ thân mật, "Hạng người nào cũng dùng được, chỉ riêng hòa thượng thái giám không dùng được."

"Ồ?" Diệp Thiên Lang khẽ cong môi lên, cũng không nhìn ra nụ cười này là mỉa mai hay châm biếm, "Vậy xin hỏi Khấu công tử, Diệp mỗ có dùng được chăng?"

Riêng nhìn sắc mặt người này và rượu mạnh trên bàn, đủ để biết hắn bị hàn khí nhập thể, phải mượn rượu chống rét. Khấu Biên Thành thu lại vẻ bỡn cợt trên mặt, nói: "Khấu mỗ phiêu bạt giang hồ, bốn bể là nhà, hiểu sơ qua về những bệnh lạ khó chữa. Nếu đại nhân không chê, có lẽ Khấu mỗ có thể giúp đại nhân loại trừ được hàn khí trong người."

"Không cần, Diệp mỗ không thích nợ ân tình." Gã kia vừa mở miệng đã xưng "đại nhân", hiển nhiên nhãn lực không tồi, nhìn ra giày quan trên chân mình. Diệp Thiên Lang nở một nụ cười đẹp mê hồn, nhàn nhạt mà diễm lệ, càng ăn ý chẳng gì bằng, khiến hai người không hẹn mà cùng lúc thu lại kình lực ở lòng bàn tay.

"Rồng ghé nhà tôm, vinh hạnh nào bằng." Hắn trả bảo đao chạm vân rồng nguyên vẹn lại cho đối phương, tiếp đó tự báo danh tính: "Tại hạ Diệp Thiên Lang."