Vô Tình Yêu Em

Chương 12



17

Cho đến khi đối phương chạy xa, Cố Dịch Trạch mới dùng tay quơ quơ trước mặt tôi vài lần.

"Tỉnh đi, người cũng đã chạy xa rồi."

Tôi tỉnh lại: "Anh vừa nói chỗ nào có cửa hàng giày, mau mau dẫn tôi đến đó."

Anh ấy quay người.

"Không muốn đi nữa sao?"

"Tôi đổi ý rồi không được à?"



Cố Dịch Trạch mua giày cho tôi.

Đi giày bệt, bước đi cuối cùng cũng êm ái hơn rất nhiều.

Tôi để đôi giày đã thay vào hộp và đưa cho Cố Dịch Trạch.

"Nếu anh đã kêu tôi đi chạy thì nhiệm vụ này liền giao cho anh vậy, đừng vứt bỏ đó, tôi đi trước đây."

Anh ấy sửng sốt: "Em đi đâu?"

"Tôi đi tìm anh đẹp trai vừa nãy, vậy thôi, tạm biệt."



Là do tôi hạn hẹp rồi, không ngờ mỗi ngày lại có nhiều trai đẹp ra ngoài chạy như vậy.

Tôi, người đã độc thân 24 năm, dường như nhìn thấy ánh bình minh rồi.

Tôi buộc mái tóc xoăn của mình bằng dây chun, đồng thời cử động cổ tay và mắt cá chân.

OK, let's go.

Đáng tiếc là dù đã cố gắng hết sức để đuổi theo, tôi vẫn không thể tìm thấy anh chàng đẹp trai vừa rồi.

Đúng lúc đang không để ý liền bước hụt chân.

Tôi có một cảm giác xấu trong lòng.

Khi chân phải tiếp đất quả nhiên bị đau.

Lần này gặp rắc rối rồi, hẳn là bị trật khớp.

"Sitt." Tôi hít một hơi, di chuyển chậm rãi.

Cuối cùng di chuyển đến một chiếc ghế dài bên đường và ngồi xuống.

Khi tôi nhấc mắt cá chân lên, nó có vẻ hơi sưng lên.

Chắc hẳn sẽ không thể đi lại trong một thời thời gian.

Không còn cách nào khác ngoài kêu gọi sự giúp đỡ