Vô Tình Yêu Em

Chương 17



23

Có nên giế.t Cố Dịch Trạch hay làm mù mắt anh ấy không nhỉ?

Tôi bị giằng xé giữa hai lựa chọn.

Trong phòng, bầu không khí kỳ dị.

"Nói đi, anh nhìn thấy bao nhiêu rồi?"

Tôi cảm thấy lúc này mình như bị một kẻ giế.t người nhập vào vậy, giọng nói của tôi khá gay gắt.

Cố Dịch Trạch bất lực thở dài, giải thích lần thứ N:

"Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, mắt tôi bị cận."

"Đừng nói dối."

"Được rồi, tôi mới nhìn thấy một chút."

"Làm sao có thể chỉ nhìn một chút chứ, anh cách tôi gần như vậy."

Anh bật lực đỡ trán.

"Được rồi, tôi đã nhìn thấy tất cả, nhưng không phải là cố ý, em biết đấy, tôi không mong đợi điều đó trong tình huống đó."

"A... anh nói dối, thực ra anh không nhìn thấy gì đúng không?"

Cố Dĩ Trạch:...

Sau một hồi suy sụp, tôi trở về với vẻ tự nhiên.

"Nói đi, giải quyết thế nào?"

Ánh mắt anh chân thành.

"Em muốn giải quyết thế nào cũng được."

"Tôi muốn giế.t mạng ch.ó của anh."

"..."

"Tôi độc thân 24 năm rồi, đến bạn trai cũng chưa có, cứ như vậy bị anh nhìn thấy hết rồi. Cố Dịch Trạch, anh nói xem mình chớt có oan không?"

“Oan.” Anh nói thẳng thừng: “Rõ ràng là em nhờ tôi lấy cục sạc mà.”

Thật cạn lời.

Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi tức giận nói: "Vậy thì anh cũng không nên vào phòng tắm."

"Tôi tưởng em xảy ra chuyện gì rồi."

"Nói như vậy, anh vẫn có chút tốt bụng?"

"Cho dù em không tin, nhưng đó là sự thật."



Tôi cân nhắc khả năng tiêu hủy xác chớt trong ngôi nhà này.

"Nói đi, anh còn chuyện gì chưa hoàn thành nữa, nói xong tôi sẽ động thủ."

"Em thật sự muốn giế.t tôi?"

Giọng điệu của anh nghe có chút buồn cười.

Tôi thậm chí còn tức giận hơn.

"Nghiêm túc đi, ai đùa với anh chứ."

"Ừm, để tôi suy nghĩ đã."

Cố Dịch Trạch nhướng mày và nghiêm túc suy nghĩ.

"Không còn chuyện gì nữa, em có thể động thủ rồi."



Sảng khoái như vậy?

"Anh có chắc không?"

"Chắc chắn."

Tôi hơi nản lòng trước sự bình tĩnh của anh ấy.

Nhưng vẫn tiến lên phía trước, cho dù không thể tiêu diệt anh ấy thì dạy cho một bài học cũng được.

Đâu thể thế được.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi làm tôi xấu hổ vô cùng.

Tôi làm động tác muốn túm lấy cổ Cố Dịch Trạch, nhưng trước khi tôi kịp dùng sức, anh ấy đã quay lại và đẩy tôi vào tường.

Tôi mở to mắt kinh ngạc.

"Anh......"

"Trong nhà tôi mà dám hung dữ như vậy à?"

Cố Dịch Trạch cười nhẹ, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đen thăm thẳm, có ánh sáng lơ lửng.

Tôi hơi lo lắng một chút.

Mặc dù vừa rồi khi tôi ra khỏi phòng tắm, tôi chỉ kịp sấy qua quần lót của mình đã mặc lại nó, tôi cũng mặc váy và khoác áo choàng tắm lên.

Nhưng ở gần Cố Dịch Trạch như vậy, tôi đã rất tức giận và muốn giải quyết với anh ấy, nhưng bây giờ tôi lại trở nên bối rối không thể giải thích được.

"Ai bảo anh sỉ nhục tôi."

Cố Dịch Trạch hơi nhướng mắt, ánh mắt dần dần thâm trầm, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Không phải cố ý."

Tôi lo lắng nuốt nước bọt: "Không cố ý thì không cố ý, anh tránh xa tôi ra một chút."

Giọng nói của đối phương dừng lại một chút.

"Mặc dù không cố ý nhưng tôi vẫn sẽ bày tỏ lời xin lỗi một cách thích đáng."

Ý anh là gì vậy? Tôi không hiểu.

"Anh bày tỏ thế nào?"

"Em có thể đưa ra bất kỳ điều kiện nào với tôi, tôi sẽ đồng ý với em."

Thật hay giả vậy?

Tôi hơi nghi ngờ.

"Anh chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

"Điều kiện thế nào cũng được?"

"Đúng vậy."

Dù sao anh cũng là con trai của doanh nhân top 500 thế giới, tôi tin anh ấy một lần vậy.

Nhưng yêu cầu gì đây nhỉ?

À, có rồi.

Dù sao thì anh cũng rất giàu còn tôi thì lại nợ nần chồng chất.

"Vậy thì... giúp tôi thoát khỏi khoản nợ 22 vạn?"

Vẻ mặt vui vẻ tươi sáng ban đầu của Cố Dịch Trạch nhạt dần đi từng chút một, cuối cùng hoàn toàn tối sầm lại.

Đôi mắt anh ấy nhìn tôi thật lạnh lùng.

Có hơi quá không, đây là một khoản nợ khổng lồ 22 vạn nhân dân tệ.

Lương tâm tôi hơi cắn rứt.

"Cái đó... tôi chỉ nói vậy thôi, anh tùy tiện nghe là được."

Đối phương buông tôi ra, khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng nói: "Tống Nhiễm, trong mắt em, tôi chỉ đáng giá 22 vạn tệ thôi sao?"

Ý anh là gì?

Tôi sững sờ trong giây lát.

"Mục tiêu của em không thể lớn hơn một chút được à?"

Tôi dường như nghe hiểu, nhưng cũng dường như không nghe hiểu.

"Lớn hơn thế nào?"

Cố Dịch Trạch hơi nhướng mày, nhìn tôi một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng:

"Em không muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"



Tôi ngơ người luôn, cứ đứng ngây ra đó.

Thái tử gia này ngây thơ như vậy sao?

Quyết định chịu trách nhiệm sau khi nhìn thấy hết của người ta? Đến tôi còn không nghĩ ra cách này.

"Anh định chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?"

Anh dùng ánh mắt như nhìn một thằng ngốc nhìn tôi.

"Em nói xem?"

"Hẹn, hẹn hò?"

Cố Dịch Trạch thở dài, có vẻ như đang than thở rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề.

"Đúng vậy."



Mọi chuyện đến quá đột ngột.

Mới buổi chiều yêu thái tử, buổi tối đã nhận được lời tỏ tình của đối phương.

Tôi thừa nhận, tôi có một chút phấn khích.

Vậy là cuộc sống độc thân kết thúc rồi sao?

Tôi phải nói rằng, lần ngã này là khá xứng đáng.

Nhặt một người bạn trai cao và đẹp trai như vậy trong vô vọng.

Tôi hắng giọng và vén tóc qua tai.

"Được, nếu đã muốn làm bạn trai của tôi, thì quên chuyện vừa rồi đi."

"Em đồng ý?" Hai mắt Cố Dịch Trạch sáng ngời, giờ khắc này lộ ra chút kích động.

Lòng tôi bỗng tràn ngập một niềm hạnh phúc vỡ òa. Thật may mắn biết bao khi được người mình thích tỏ tình.

Dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, vào thời điểm này, tôi thực sự choáng váng vì hạnh phúc.

Tôi đập nhẹ vai anh: "Đáng ghét, người ta đều bị anh nhìn thấy hết rồi còn nói như vậy."