Vô Tình Yêu Em

Chương 5



7

Hai giờ sau, bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.

Thái tử gia chia tay đôi vợ chồng trung niên.

"Chú Từ, sự hợp tác của Cố thị đối với Hằng Tinh rất chân thành. Hy vọng chú sẽ cho chúng cháu một cơ hội."

"Được, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, cảm ơn cháu đã chiêu đãi, sau khi bố cháu trở về chúng ta sẽ nói chi tiết."



Nhìn chiếc xe của đối phương lao vút đi, tôi rơi vào trầm mặc.

Thái tử gia bước xuống bậc thềm định đi lấy xe, vô tình quay lại thấy tôi đang bất động.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, tôi bước nhanh đến bên cạnh anh ấy và nói một cách rất bướng bỉnh:

"Cái kia, mặc dù mất hai giờ để ăn. Nhưng chúng ta đi từ trên lầu xuống cũng mất 7,8 phút. 8 phút kia làm tròn thành 10 phút đúng không, cho nên đêm nay tôi đi cùng anh, hẳn là hai giờ mười phút."

Thái tử gia nhìn tôi rất lâu: "Tống Nhiễm, em là thần giữ của đầu thai đấy à?"



Đây hẳn là một lời khen cho tính tằn tiện của tôi.

"Còn nữa, vừa rồi em gọi tôi là gì?"

Tôi giật mình: "Thái tử gia."

Anh xoa lông mày của mình trong sự xấu hổ.

"Có thể đừng gọi tôi như vậy được không?"

"Vậy, thì tôi phải gọi anh là gì?"

"Cố Dịch Trạch."

À cái này...

Cảm giác như tôi tình cờ gặp thái tử Đông cung, hai người chơi một lúc, sau đó đối phương yêu cầu tôi gọi anh ấy bằng tên của anh ấy vậy.

Tôi lắc đầu.

Anh ấy khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Thế em có muốn tiền công tối nay không?"

Hỏi gì mà vô nghĩa vậy.

Tôi gật đầu.

"Vậy em phải làm quen với việc gọi tôi là Cố Dịch Trạch."



Sao cứ có cảm giác thương gia không đủ dùng nhỉ?

Không biết đó là vấn đề của anh ấy hay vấn đề của tôi nữa.

"Vì anh không có nhiều bạn bè nên phải thông qua cách này để kết bạn à?"

Thái tử gia hếch hàm và giải thích:

"Người ăn tối cùng chúng ta là chủ tịch tập đoàn Hằng Tinh và vợ của ông ấy, Cố Thị chúng ta đang đàm phán hợp tác với công ty của bọn họ, chú Từ và dì Từ đã coi em là bạn gái tôi rồi, nếu ngay cả tên tôi mà em cũng không gọi thì rất dễ khơi dậy sự nghi ngờ của họ.”

Ồ, ra là vậy.

"Nhưng tại sao lại để họ nghĩ tôi là bạn gái của anh vậy?"

"Đó là một câu chuyện dài."

"Không sao, tôi tính cho anh rẻ hơn một chút, 200 một giờ được không? Anh cứ từ từ nói, tôi khác nghe hiểu."

Thái tử gia đứng trên bậc thềm, mím môi nhìn tôi.

Trong mắt anh có một chút khâm phục, nhưng cũng có một chút khuất phục.

"Hay là tôi trực tiếp chuyển 22 vạn phí bảo trì cho em, em thấy thế nào?"

“Thật sao?” Tôi vui mừng khôn xiết.

"Nằm mơ đi."