Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 45: Trả Quần Lót Cho Tôi



Đêm hôm đó, Lục Tư Phàm buồn bực nằm trong phòng, anh định hôm nay sẽ mở lời xin lỗi cô nhưng khi nhìn thấy cảnh đó tim anh nhói vô cùng, anh tự nghĩ

{Không lẽ cô ấy vẫn còn tình cảm với hắn ta? Bởi vì hắn ta kết hôn với em cô ấy nên cô ấy mới tìm đến mình? Sam Sam cuối cùng thì em đang nghĩ gì vậy?}

Nằm nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, Hà Bội Sam bước vào phòng, Lục Tư Phàm liền làm mặt lạnh không quan tâm đến cô

Hà Bội Sam đi lại gần, cô khẽ nói

“Nếu anh vẫn còn đang giận thì em sẽ ngủ ở phòng cũ, khi nào anh bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện tiếp”

Lục Tư Phàm trong lòng khó chịu, anh ngồi bật dậy rồi nói không suy nghĩ

“Có phải em vẫn còn tình cảm với hắn ta nên mới như vậy không?”

Hà Bội Sam rưng rưng nước mắt nhìn cô, cô cần 1 người đàn ông hiểu cô và tin tưởng cô

Lục Tư Phàm liền nói

“Nếu như em rời khỏi phòng này thì đừng bao giờ bước vào đây nữa”

Hà Bội Sam thở dài 1 cái, cô cố gắng nói

“Tạm thời em sẽ không nói chuyện với anh, đến khi nào anh bình tĩnh lại thì chúng ta tính tính tiếp”

Hà Bội Sam bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, Lục Tư Phàm như 1 đứa trẻ đang tức tối, vội cầm lấy cái gối ném vào khoảng không, anh lớn giọng

“Cô nghĩ cô là ai mà giám nói như vậy với tôi hả? Tôi nói cô biết tôi sẽ không bao giờ bắt chuyện với cô trước đâu đừng có mơ”

Nói xong mấy lời đó, tự nhiên lại thấy chột dạ, anh thầm nghĩ

{Thôi chết.... Mình nói lớn như vậy liệu cô ấy có nghe không ta? Lỡ cô ấy giận luôn thì sao?}

.............

Sau 2 ngày, cả 2 vẫn không nói chuyện với nhau, Hà Bội Sam cứ theo thối quen dậy sớm, nấu ăn nhưng chỉ nấu cho mỗi mình cô, cô thật sự không quan tâm đến sự tồn tại của anh

Lục Tư Phàm thấy thế thì càng thêm giận dữ

{Hứ, nghĩ tôi cần à? Sau này tôi sẽ nấu ăn còn ngon hơn cả cô}

Lục Tư Phàm lấy điện thoại gọi cho người dạy anh nấu ăn, ánh mắt đầy sự hờn dỗi

..........

Trong bệnh viện Niệm Chân bị gãy tay nên bó bột nằm 1 chỗ trên giường, gặp Dương Tử Dương là lại than vãn

“Đau quá, nhứt quá, tôi sắp chết rồi”

Dương Tử Dương thấy thế thì cũng tức giận nói

“Đúng đó, cậu sắp chết rồi”

Niệm Chân hoảng loạn

“Hả! Tôi.... Tôi sắp chết sao? Tôi còn sống được mấy ngày? Không phải tôi chỉ gãy tay thôi sao?”

“Cậu còn 1 cơ hội để nói ra sự thật nếu không cậu sẽ chết”

Niệm Chân nghe như vậy thì bất khóc, anh uất ức nói

“Sao như vậy chứ, tôi chỉ mới có người yêu, chưa cảm nhận hết mà tôi phải đi rồi sao? Tại sao ông trời lại bất công với 1 người vừa đẹp trai vừa tốt bụng như con chứ? Huhuhuhu”

Dương Tử Dương không chịu nổi sự mít ướt này nữa, anh túm lấy cổ áo Niệm Chân nói

“Cậu nính ngay cho tôi, cậu mà còn khóc là tôi cho cậu chết đấy”

“Huhuhu tôi sắp chết rồi, chết sớm hay muộn thì có ý nghĩa gì chứ? Huhuhu”

“Nếu cậu muốn chết như vậy thì mau nói tôi biết cậu đã mặt quần lót của tôi khi nào? Và là cái nào hả?”

“Hic hic.... Không nhớ”

“Sao lại không nhớ hả? Cậu mặc cái nào sao lại không nhớ”

Niệm Chân nính khóc, anh chu mỏ ngại ngùng nói

“Tại nhiều quá nên không nhớ”

“Cậu.... Cậu mặt từ lúc nào hả?”

“Hừm... Không nhớ”

“Niệm Chân sao cậu lại có thể vô ý như vậy hả? Cậu có biết đồ trong là không được mặc chung không? Cậu muốn chết rồi hả?”

“Tại quần ướt nên mới.... Tôi sẽ giặt trả lại cậu trước khi chết yên tâm đi”

“What? Ý cậu là sao hả?”

“Thì hình như tôi đang mặt thì phải....”

“Cậu....”

“Hì”

Dương Tử Dương vội túm lấy quần Niệm Chân

“Mau trả lại cho tôi”

Niệm Chân hớt hãi vùng vẫy

“Không được, mắc cỡ lắm”

“Sắp chết mà còn mắc cỡ hả? Mau lột ra trả cho tôi”

“Trời ơi cậu hãy để tôi ra đi thanh thản đi mà... Đừng kéo tuột đó”

“Mau trả lại đây đi”

“Đừng mà....”

Hà Bội Sam bất ngờ đi vào, cô vô tình nhìn thấy phần mong của Niệm Chân bị lộ ra khi Dương Tử Dương kéo xuống.

Cả 3 ngơ ngác nhìn nhau 1 lúc lâu, Hà Bội Sam liền vội lơ đi

“À tôi không thấy gì cả, tôi... Tôi không làm phiền 2 người đâu, cứ tiếp tục đi”

Hà Bội Sam liền đóng cửa lại, Dương Tử Dương nhìn lại tình cảnh của mình và Niệm Chân đoán chắc cô hiểu lầm nên ngại ngùng bỏ ra

“Không... Tôi... Tôi không phải như vậy.... Bác sĩ Hà cô nghe tôi giải thích đi”

Dương Tử Dương vội đuổi theo, Niệm Chân mít ướt kéo quần lên, anh trĩu môi nói

“Hic sắp chết mà còn bị bôi nhọ nữa chứ.... Sao tui khổ vậy nè”