Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 142



Đại Sư Huynh quay đầu nhìn Hàn Liên nói: "Ngươi không phải là chịu thua được, mà là da mặt dày."

Tổng kết tinh chuẩn như thế, làm Sở Trực, Sở Chính cũng liên tục gật đầu.

Hàn Liên thì cười nói: "Da mặt không dày, tu vi không đủ mà. Sư tôn, đây chính là mấy người nói."

Nhất Thanh sư tôn, Đạo Quang sư tôn đều biến sắc, trừng mắt nhìn Hàn Liên, Nhất Thanh sư tôn nói: "Cái tốt không học, lại học những cái này."

Lâm Phong nghe Hàn Liên giễu cợt, con mắt cũng đỏ như muốn xuất huyết.

Tóc tán loạn không gió mà bay, tay phải Lâm Phong lần nữa ngưng tụ ra trường đao, chỉ là chuôi đao do canh kình ngưng kết ra này, lại mang một hơi thở màu đỏ.

"Lâm Phong, không được!"

Lang Kiếm nhìn canh kình huyết đao mà Lâm Phong ngưng kết ra, lúc này kêu lên.

Sau đó, Lang Kiếm trực tiếp vọt đến, hắn ta phải ngăn cản Lâm Phong. Một khi Lâm Phong dùng chiêu này, vậy thì tất cả không có cách nào cứu vãn.

Ngay trong giây phút Lang Kiếm phóng ra ngoài, một luồng canh kình trực tiếp đánh hắn ta trở về.

Nhất Thanh sư tôn mắt lạnh nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: "Đứng yên đừng nhúc nhích. Quyết đấu không được quấy nhiễu, không biết sao?"

Lang Kiếm cắn răng, lại một bước cũng không dám tiến lên.

Đối mặt với sư tôn thực lực mạnh mẽ, đạo sư nho nhỏ như ông ta, thật sự không có chỗ để cãi lại.

Khí thế của Lâm Phong lúc này đương nhiên được kéo lên, lúc này Cửu Thiên đã hoàn toàn có thể ra tay rồi, nhưng Cửu Thiên lại không làm như vậy.

Hắn ngược lại muốn xem Lâm Phong có thể công kích thế nào, dùng võ kỹ gì.

Lâm Phong quát to một tiếng, ra tay.

Ánh đao lóe lên, một tia chớp màu máu đánh xuống.

Bôn Lôi Đao!

Trong nháy mắt, mặt đất bên cạnh Cửu Thiên nổ tung toàn bộ.

Sức mạnh kinh khủng làm nhà gỗ của Nhất Nguyên Viện cũng bắt đầu lung lay sắp đổ.

Đao pháp đáng sợ như thế, Cửu Thiên chỉ từng gặp qua trên tay nhị sư huynh Sở Chính. Chỉ với một chiêu này, Lâm Phong đã có thể liều mạng với sư huynh Sở Chính có thể sử dụng Tả Thiên Đao.

Lúc này, Cửu Thiên cũng không dám lơ là nữa.

Đối với sức mạnh tuyệt đối này, kiếm pháp cơ bản của hắn không có tác dụng quá lớn, duy nhất chỉ có thể làm cứng đối cứng.

Toàn Long Kiếm!

Một kiếm xuất ra, canh khí toàn thân Cửu Thiên dũng mãnh nhập vào trong kiếm.

Tia chớp màu máu đánh vào trên người Cửu Thiên, mà kiếm của Cửu Thiên cũng cùng lúc đánh trúng Lâm Phong.

Uỳnh!

Thiên địa vang tiếng sấm.

Sức mạnh dao động do hai người giao thủ từ chính giữa lan ra.

Bốn phía nhà gỗ ngoài trừ phòng của Cửu Thiên, những chỗ khác đều bị hất tung nóc.

Tất cả mọi người đứng cách đó không xa quan sát bị sức mạnh đẩy ra mấy bước. Tĩnh Như thực lực yếu ớt trực tiếp bò ra đất.

Đá vụn như mưa từ trên trời rơi xuống, trong sân đã xuất một hố sâu cực lớn.

Hai người Cửu Thiên, Lâm Phong đều đứng trong hố sâu.

Huyết đao trong tay Lâm Phong đã biến mất, mà quần áo của Cửu Thiên cũng cháy khét một mảng.

Lâm Phong nhìn Cửu Thiên, cắn răng gằn ra từng chỗ: "Xem như...ngươi...ác!"

Cửu Thiên bình tĩnh nhìn hắn ta, phất tay, chút hào quang màu máu còn dư lại trên người, đều biến mất.

Đao pháp của Lâm Phong, mặc dù cũng chỉ là xé rách quần áo Cửu Thiên, lại căn bản không thể nào đột phá phòng ngự canh khí của Cửu Thiên, càng không thể động đến thân thể anh.

Cơ thể mạnh mẽ cùng với phòng ngự canh khí, làm Cửu Thiên ngay từ đầu cuộc tỉ thí đã đứng ở thế bất bại.

Lâm Phong ầm ầm ngã xuống đất, hơi thở suy yếu.

Lúc này Lang Kiếm mới vọt lên, ôm lấy Lâm Phong suy yếu.

Cắn răng, Lang Kiếm nói: "Lần giao lưu này, Nhất Nguyên Viện mấy người thắng."

Nói xong, Lang Kiếm quay đầu rời đi, căn bản không muốn ở lại thêm một giây nào.