Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 147



Trời xanh mây trắng, sương khói mênh mang.

Giữa những đồi núi cao hùng vĩ, Định Bảo Sơn sừng sững chính giữa đất trời.

Cửu Thiên không biết có nên gọi nó là núi hay không, bởi vì trông nó càng giống một toà thành hơn là một ngọn núi.

Ngọn núi cao ba nghìn trượng, được phủ bởi các toà nhà, lầu cao, sơn trang quán rượu, thứ gì cũng không thiếu.

Những gian nhà này xoắn dần lên trên đỉnh núi, chính giữa là cầu thang bằng đá xanh trông như một thác nước. Đỉnh núi bằng phẳng như bị một thanh kiếm chém ngang. Theo Cửu Thiên thấy thì trước khi phần đỉnh bị san bằng, e là ngọn núi phải ít nhất sáu nghìn trượng.

Vì diện tích phần bằng phẳng rất lớn, nhìn qua cũng phải trải dài ít nhất vài trăm dặm,

Trông như một ngọn núi hùng vĩ bị ai đó chém ngang, sau đó cải tạo thành một thành phố.

Giữa mây trắng chập chùng, những công trình kiến trúc này như những mỹ nhân ẩn mình sau những bức bình phong, huyền bí, còn mang theo vài phần diễm lệ.

Người trên núi không ít, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng người. dựa vào thị lực không tệ của mình, Cửu Thiên nhìn xuyên qua tầng mây tới chân trời xa tắp. Định Bảo Sơn khiến hắn ngạc nhiên không thôi, đây chính xác là toà thành hùng vĩ trên núi.

Hàn Liên sư huynh vỗ vai Cửu Thiên: “Haha, Cửu Thiên sư đệ bị doạ rồi nhỉ, không ngờ Bảo Định Sơn lại trông như thế này đúng không. Nói thật, lần đầu tới đây huynh cũng sốc lắm. Đi thôi, những gì chúng ta cần đều phải mua ở đây.”

Bốn người tiến về phía trước. Sau khi xuyên qua một ngọn núi nhỏ, cuối cùng Cửu Thiên cũng đến được dưới chân Định Bảo Sơn.

Càng tới gần thì càng có thể cảm nhận được sự phồn hoa của Định Bảo Sơn.

Cửa núi khổng lồ xuyên thẳng tới tầng mây. Ba chữ Định Bảo Sơn được mạ vàng sáng lấp lánh trong màn sương mịt mù.

Đi gần lên cao là phiến đá lớn không chút bụi trần như đã được ai đó quét sạch. Hai bên là những bồn hoa toả hương thơn ngát.

Ngoài ra còn có các gian hàng ven đường. Hầu hết các căn nhà được xây bằng đá và gỗ. Tầng dưới được dựng bằng đá tảng, tầng trên được xây bằng gỗ thượng hạng. Từ trên xuống dưới tổng cộng mười mấy tầng, trải dài đến cuối tầm mắt. Trên mỗi tầng là mái hiên được chạm khắc hình chim thú cực kỳ tinh xảo.

E là dù ở nội thành Long Cửu, Cửu Thiên cũng chưa từng nhìn thấy những căn lầu như thế này. Ở những thị trấn bình thường, các căn lầu chỉ cao khoảng ba tầng thôi. Nếu đặt một căn lầu cao chót vót như thế này ở thành Long Cửu thì chắc chắn nó sẽ trở thành tiêu điểm. Nhưng ở đây lại là thứ nơi nơi đều có.

Nhìn ra xa là những toà tháp hình vuông, hình tròn cao ngất ngưỡng. Trung tâm là một toà tháp màu trắng cực kỳ lộng lẫu. Tiếng chuông vang vui tai lan theo chiều gió, trong đó còn được bao phủ bởi một tầng sáng trắng mờ ảo.

Cửu Thiên nheo mắt lại, e là toà tháp này có chỗ bất thường.

Xung quanh nườm nượp người, hầu như đều là đệ tử của những viện khác. Trong một khoảng thời gian ngắn đã có vài trăm người đi lên đi xuống.

Sở Chính nói: “Định Bảo Sơn là nơi hoà bình của rất nhiều đạo sư của học viện võ thuật, hoặc sư tôn hạ lệnh. Mọi người đừng có gây chuyện đó, đặc biệt là đệ đó Hàn Liên. Nếu đệ muốn đánh nhau thì đợi lên tới đỉnh núi, đến đấu trường rồi đánh. Đừng để bị đạo sư tóm được, nếu không bọn huynh cũng không cứu nổi đệ đâu.”

Hàn Liên bực mình đáp: “Biết rồi biết rồi. Mỗi lần tới đây, huynh đều nhắc lại một lần. Nhị sư huynh không thấy chán hả, đệ nghe tới chán luôn rồi.”

Sở Chính lắc đầu thở dài: “Tiếc là đệ có nghe lọt tai lần nào đâu.”

Cửu Thiên quan sát xung quanh, sau đó bèn hỏi: “Sao nơi này lại phồn hoa tới vậy? Còn có nhiều người nữa.”

Sở Chính sững người, sau đó mới nhìn Cửu Thiên bằng vẻ mặt kỳ quái: “Cửu Thiên sư đệ, xem ra đệ cũng bị bầu không khí của Nhất Nguyên Viện hại rồi.”

Cửu Thiên khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

Cửu Thiên tỏ vẻ tao rất hiểu mà vỗ vai Cửu Thiên: “Cửu Thiên sư đệ, ý của nhị sư huynh là, đệ ở Nhất Nguyên Viện lâu quá nên cứ tưởng những nơi khác cũng giống như Nhất Nguyên Viện chúng ta. Thực ra, không phải thế đâu.”

Hàn Liên ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt bi ai: “Cửu Thiên sư đệ, đệ có biết những phân viện khác lớn thế nào không? Tráng lệ thế nào không? Lung linh lấp lánh, mỹ nữ như mây thế nào không?”

Hàn Liên tự vỗ lên trán: “Khi đến địa bàn của Minh Tâm Viện, huynh thật sự đã bị sốc. Đầu huynh bị úng nước thế nào mới chọn Nhất Nguyên Viện vậy chứ! Minh Tâm Viện của người ta còn lớn hơn thành trì ở quê huynh. Mỗi đệ tử đều được phân một đại trạch viện rộng cả trăm mẫu. Cảnh đẹp như tranh, muốn gì có đó. Hơn nữa, chỉ cần tu vi tăng nhanh, sư tôn còn có thể thưởng cho đệ quản gia, người hầu. Đó mới là thoải mái, đó mới là phê. Mỗi đệ tử đều là ông chủ lớn, chỉ cần yên tâm tu luyện là được.

Nói tới đây, Sở Chính, Sở Trực sư huynh cũng thở dài.

Sở Chính sư huynh nói tiếp: “Minh Tâm Viện đã tính là tệ rồi đó. Huynh nghe nói mỗi tháng ở Âm Dương Viện còn phát đồ cơ, không nghìn vạn đồng vàng cũng là công pháp dược liệu. Nếu ai có đóng góp cho viện thì người đó còn được đến tháp trung tâm tự chọn lựa công pháp binh khí nữa cơ. Không chỉ có thể tự mình dùng mà còn có thể chép lại rồi truyền cho gia tộc bất cứ khi nào. Mỗi khi có đệ tử được vào Âm Dương Viện, bên ngoài đều có rất nhiều người tranh giành vị trí người hầu của đệ tử đó. Chỉ riêng việc bán vị trí người hầu thôi, bọn họ đã có thể thu được ít nhất mười mấy vạn đồng vàng.”