Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 150



Linh Bối bị sư tỷ khen ngợi tới đỏ mặt: “Yên Hoài sư tỷ, tỷ quá lời rồi.”

Yên Hoài cười: “Quá lời gì chứ, sư muội gánh nổi cái danh thiên tài số một Minh Tâm Viện. chắc một khoảng thời gian nữa, sư tỷ không phải là đối thủ của muội nữa rồi.

Nói tới đây, trong mắt Yên Hoài loé lên một tia sáng quái dị. Nhưng Linh Bối đang đỏ mặt cúi đầu nên không hề nhìn thấy.

Hai người vừa ngồi xuống liền bị các thanh niên tuấn kiệt vây quanh.

“Linh Bối cô nương, ta là Phùng Chí của Hoành Sơn Viện, có thể mời cô nương một bữa không? Cô nương muốn ăn gì cũng được.”

“Linh Bối cô nương, ta là Hà Tuấn của Lôi Đình Viện, ta có vinh hạnh mời cô nương cùng đi ngắm cảnh không?”

“Linh Bối cô nương, ta là Cốc Thanh của Không Động Viên….”

“Linh Bối cô nương….”

Một đám người vây quanh Linh Bối và Yên Hoài.

Yên Hoài trừng một cái: “Mấy người đang làm gì vậy hả, mau tránh ra. Đây là nơi thưởng nhạc, không phải chốn để mấy người làm loạn. Nếu còn dám quấy rầy sư muội của ta thì đừng trách ta không khách khí.”

Đám người kia lập tức im bặt, Hàn Liên nhỏ giọng: “Cô nương này bá đạo ghê, giọng to, lại khí phách, ai cưới trúng đúng là xui xẻo.”

Yên Hoài kéo tay Linh Bối rồi nói kẽ: “Linh Bối, đi ăn với sư tỷ, đừng để ý bọn họ.”

Mặt Linh Bối hơi đỏ lên: “Vâng, sư tỷ.”

Lúc này, một nam nhân ngồi gần cửa lên tiếng: “Linh Bối tiểu thư, ta có thể mời tiểu thư một bữa không?”

Mọi người quay đầu lại, tên Phùng Chí của Hoàng Sơn Viện trực tiếp mắng: “Ngươi là cái thá gì, ngươi nói mời…..”

Nửa câu sau bỗng im bặt, vì hắn ta nhận ra người này là ai.

Phùng Chí nhỏ giọng; “Lãnh Tử Thâm sư huynh, thì ra là huynh.”

Lãnh Tử Thâm đứng đậy: “Đúng là ta, các ngươi có ý kiến gì không?”

Tất cả đệ tử ở nơi đây đều im lặng. Cửu Thiên nhỏ giọng hỏi Hàn Liên đang đứng cạnh mình: “Tên Lãnh Tử Thâm này là ai?”

Hàn Liên nghiến răng: “Đồ khốn của Âm Dương Viện. Cửu Thiên sư đệ, đệ hãy nhớ kỹ, tất cả những thằng nhãi mặt trắng của Âm Dương Viện đều là đồ khốn.”

Lãnh Tử Thâm từng bước từng bước tiến về phía Linh Bối. Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan anh tuấn, công thêm một thân võ phục màu trắng khiến Lãnh Tử Thâm trông vừa cao quý vừa nho nhã. Trên eo là một thanh trường kiếm màu bạc, không có bao kiếm. Mái tóc đen dài bay tán loạn, mang theo chút phóng túng bất cần.

Khi đến trước mặt Linh Bối, Lãnh Hạn nở nụ cười khiến người khác cảm thấy như gió xuân: “Linh Bối tiểu thư, ta có thể có vinh hạnh này không?”

Nói xong, Lãnh Tử Thâm bỗng liếc sang Yên Hoài đứng cạnh, ánh mắt khiến toàn thân Yên Hoài phải run rẩy.

Rất tinh tế, nhưng Cửu Thiên vẫn nhìn ra được.

Hình như có chút vấn đề.

Ngay sau đó, Yên Hoài bèn kéo tay Linh Bối: “Linh Bối sư muội, Lãnh Tử Thâm sư huynh là thanh niên tuấn kiệt đệ nhất Âm Dương Viện, cũng là thiên tài như muội. Hay là, muội….”

Lãnh Tử Thâm nói tiếp: “Linh Bối cô nương, chỉ ăn một bữa cơm thôi. Hơn nữa, ta cũng hiểu một chút về thanh nhạc, chúng ta có thể cùng thảo luận.”

Linh Bối nhìn Yên Hoài, lại nhìn Lãnh Tử Thâm, sao đó vặn góc áo rồi nói: “Được.”

Lãnh Tử Thâm mỉm cười, rồi vươn tay phải ra: “Vậy, Linh Bối cô nương, mời.”

Linh Bối đứng dậy đi theo Lãnh Tử Thâm.

Lúc này, Hàn Liên đứng cạnh Cửu Thiên lại không nhịn nổi, hắn ta nhìn Cửu Thiên rồi nói: “Ta nhìn hết nổi rồi. Lãnh Tử Thâm, tiểu tử nhà ngươi lại định hại đời cô nương nhà người ta đúng không.”

Hàn Liên đứng lên hét lớn.

Lãnh Tử Thâm hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn ta liền trở nên lạnh như băng.