Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 152



Cửu Thiên thở dài một tiếng rồi ngăn Hàn Liên sư huynh lại: “Thôi vậy, để đệ lên.”

Cửu Thiên từ từ bước tới trước mặt Dụ Lãng: “Nhất Nguyên viện, Cửu Thiên.”

Dụ Lãng cười lạnh rồi nhảy thẳng từ trên giường xuống. Cửu Thiên cũng nhảy ra, với hắn, độ cao ba tầng cũng chẳng là vấn đề gì, hắn thuận lợi đáp đất.

Nơi này là hậu viện của lầu các. Một khoảng đất trống sạch sẽ ít nhất là 100 mẫu. Hai bên đặt rất nhiều giá vũ khí, hiển nhiên nơi đây là thao trường để đánh đấu.

Ngay sau đó, một đám đệ tử cũng nhảy xuống.

Bọn họ rất thích đánh nhau, đặc biệt là đánh nhau vì gái.

Hàn Liên đứng yên rồi quay đầu nhìn Lãnh Tử Thâm: “Dám cược một ván không, sư huynh Lãnh Tử Thâm của Âm Dương viện?

Lãnh Tử Thâm liếc mắt nhìn Cửu Thiên, hắn ta cười lạnh: “Ngươi muốn cược gì thì nói đi, đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện.”

Cứ một câu đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện, hai câu đồ rác rưởi của Nhất Nguyên viện kiến sắc mặt của Hàn Liên vô cùng tệ.

Hàn Liên nghiến rắng: “Không có gì khác, ta muốn cược một đạp. Nếu ngươi thua thì phải để ta đạp một phát. Lúc khuôn mặt của ngươi biến thành đầu heo chắc chắn rất thú vị.”

Lãnh Tử Thâm bật cười: “Được thôi. Nhưng nếu sư đệ của ngươi thua thì ngươi phải hét 10 lần ‘Nhất Nguyên viện là đồ rác rưởi’, hét thật lớn, hét sao cho cả Định Bảo Sơn đều nghe thấy đấy.”

“Không thành vấn đề.”

Hàn Liên vươn tay ra, Lãnh Tử Thâm cũng vươn tay ra, hai người chưởng một chưởng ước hẹn.

Thấy Hàn Liên và Lãnh Tử Thâm cá cược, những người khác cũng bắt đầu hô lên.

“Tới tới tới, đặt cược đây đặt cược đây. Nhất Nguyên viện thắng, 1 ăn 10. Âm Dương viện thắng, 10 ăn 1.”

“Tôi đặt Âm Dương viện Dụ Lãng thắng.”

“Tôi cũng đặt Âm Dương viện thắng.”

……

Hai tên mập lập tức mở sòng cược, tên mập lớn thu tiền, tên mập nhỏ ghi chép, hai tên mập cười tít cả mắt.

Thấy bên này bắt đầu đặt cược, Cửu Thiên cũng sờ một hồi trong chiếc nhẫn của mình, sau đó đột nhiên ném ra một cái túi nhỏ: “Tôi đặt tôi thắng.”

Tên mập nhỏ lập tức nhặt cái túi lên chuẩn bi ghi chép thì Dụ Lãng bỗng bật cười: “Tôi cũng đặt cho bản thân. Tiền cược giống hắn ta.”

Cửu Thiên mỉm cười: “Ngươi chắc chắn muốn cược giống ta? Tôi sợ ngươi trả không nổi.”

Dụ Lãng nói: “Thứ mà ngươi có thể đem ra cược thì ta cũng có thể. Chỉ sợ ngươi không thắng nổi thôi.”

Cửu Thiên xoay người nhìn tên mập nhỏ: “Đừng vội mở cái túi đó ra. Đợi đánh xong rồi nói tiếp.”

Tên mập nhỏ mỉm cười đem chiếc túi đặt trước mặt mọi người. Chiếc túi vô cùng bình thường khiến bọn họ hơi buồn cười. Chẳng phải cũng chỉ là chút tiền thôi sao, có gì đáng để úp úp mở mở chứ.

Lúc này, Linh Bối đột nhiên đi tới rồi lấy từ trong túi ra mười mấy đồng vàng: “Đợi một chút, tôi cũng muốn cược, tôi đặt Nhất Nguyên viện Cửu Thiên thắng.”

Đám đông sững sờ, đến cả Yên Hoài đứng cạnh Linh Bối cũng ngạc nhiên. Lãnh Tử Thâm còn đen mặt hơn cả.

Yên Hoài kéo tay Linh Bối: “Linh Bối, muội điên rồi, sao muội lại đặt thằng ngu kia thắng chứ. Muội dư tiền lắm sao?”

Linh Bối đặt tiền xuống rồi nhỏ giọng nói: “Muội quả thật không có nhiều tiền nhưng muội thấy hắn ta có thể thắng.”

Nói xong, Linh Bối hướng mắt về phía Cửu Thiên, ánh mắt cô ta hơi loé lên.

Cửu Thiên cười nhẹ. Cô nương Linh Bối này khá thú vị đấy.

Lúc này, Lãnh Tử Thâm nhìn liếc nhìn Dụ Lãng. Dụ Lãng gật đầu, Lãnh Tử Thâm sư huynh muốn hắn ta ra tay thật mạnh.

Dụ Lãng từ từ rút vũ khí của mình đó, đó là một chiếc rìu toả ra ánh sáng lạnh lẽo, trông vừa uy thế vừa bá khí.

Khi Dụ Lãng lưng hùm eo gấu lấy rìu ra, hắn ta cũng bắt đầu vận canh kình của mình.

Nội canh cấp bảy, đây chính là tu vi của Dụ Lãng.

Nếu là đệ tử của các viện khác, tu vi cỡ này đã được xem là hạc trong bầy gà rồi. Nhưng ở Âm Dương viện, tu vị cấp bảy chỉ là hạng bình thường.

Cửu Thiên cũng vận canh khí, tu vi của hắn cũng ngang với Dụ Lãng, nội canh cấp bảy.

Hắn vừa vận canh khí, các đệ tử xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Tu vi của tên tiểu tử Nhất Nguyên viện này không tệ, nội canh cấp bảy đó.”

“Nhất Nguyên viện mà cũng có thiên tài thế này sao, chẳng phải chỗ đó xếp hạng chót à?”

“Xếp hạng chót không có nghĩa là không có cao thủ. Xem ra tên tiểu tử này là cao thủ hàng đầu của Nhất Nguyên viện rồi.”

“Cái gì mà cao thủ hàng đầu chứ, nghe nói cả Nhất Nguyên viện chỉ có năm người thôi.”

“Thật hay giỡn vậy, thế mà cũng là một học viện á!”

……..

Khi nhìn thấy tu vi của Cửu Thiên, lông mày Lãnh Tử Thâm hơi nhíu thêm vài phần.

Linh Bối mỉm cười, Yên Hoài đứng cạnh lại khinh thường: “Tu vi cũng được, nhưng võ nghệ của hắn ta có lợi hại không? Tỷ chưa từng nghe Nhất Nguyên viện có chiêu thức gì cao cường. Nếu phải đánh với Âm Dương viện nổi tiếng với võ nghệ nghịch thiên thì hắn ta thua chắc rồi.”

Linh Bối chớp chớp mắt mỉm cười: “Sư tỷ, hắn ta rất lợi hại đó. Nếu muội nhớ không nhầm thì hắn ta chính là hạng nhất cuộc thi tân sinh lần này.”

Yên Hoài sững sờ: “Là cái tên ngốc không chọn Âm Dương viện mà chọn Nhất Nguyên viện đó hả?”

Linh Bối gật đầu, cô ta nói nhỏ: “Hắn ta không ngốc đâu, trông không hề ngốc chút nào.”