Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 177



Thiết Ngưu dường như cũng không sợ lửa, hai cây chùy nặng bị đốt đến đỏ lên, nhưng Thiết Ngưu vẫn nắm chặt.

“Man ngưu khai sơn kình!”

Cơ bắp của Thiết Ngưu đột nhiên giãn ra, từng chút từng chút ép thanh trọng kiếm của Cửu Thiên trở về.

Đột nhiên, Thiết Ngưu rút một cây chùy ra, mang theo gió mãnh liệt lăn về phía Cửu Thiên.

Tay trái Cửu Thiên lập tức nắm thành quyền, một quyền đánh ra.

Phá diệt băng sơn quyền!

Bùm, bùm.

Hai tiếng nổ vang lên, nắm đấm của Cửu Thiên đánh trúng bụng Thiết Ngưu. Mà chùy sắt của Thiết Ngưu mang theo canh kình mạnh mẽ, đánh Cửu Thiên bay ra ba thước.

Rất nhiều người kinh sợ hét lên, chiếc chùy nặng như vậy đập vào người, sợ là sẽ xảy ra án mạng.

Cả người Cửu Thiên hoàn toàn rơi vào trong hố sâu, may là hòn đảo này nổi nên đủ dày, nếu như bị một chùy đánh bay ra ngoài, vậy thì mất mặt chết đi được.

Mục Kiếm Đình nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nói tốt.

Đập chết hắn ta đi, đập chết cái tên khốn kiếp này đi, vậy thì sau này Cửu Thiên sẽ không đến nữa.

Khuôn mặt Tĩnh Như tràn đầy ý cười, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng, vui sướng. Kéo sư huynh của cô ta cười nói: “Xem ra không cần em phải ra tay nữa. Sức mạnh của người này không nhỏ. Sợ là một chùy này, sẽ khiến hắn ta phải nằm một năm rưỡi.”

Tĩnh Như cười nói: “Xem như hắn ta may mắn. Nếu như hắn ta thức thời, bây giờ về nhà dưỡng thương, em sẽ không đối phó với hắn ta.”

“Sư huynh” cười, bóp cằm Tĩnh Như, nói: “Em đúng là nhân từ mà.”

Nhưng tiếc là, nụ cười của bọn họ cũng chỉ kéo dàu trong một khoảng thời gian ngắn.

Bùm một tiếng, Thiết Ngưu che bụng ngã xuống đất dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Giống như đẩy ngọn núi vào rơi xuống trụ ngọc, khiến mặt đất nứt thành vô số đường vết.

“Chuyện gì vậy, tại sao hắn ta lại ngã trước?”

Rất nhiều người không thể hiểu được, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này, Cửu Thiên khẽ phủi bụi bẩn ở trên người mình, chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ ung dung, thoải mái.

“Hắn ta lại không có chuyện gì? Không hề bị làm sao. Trời ơi, hắn ta là người hay là thú hoang!”

Mọi người đều kinh ngạc ồ lên, ánh mắt nhìn Cửu Thiên giống như nhìn yêu ma. Tĩnh Như, Mục Kiếm Đình kinh ngạc đến mức không khép được miệng.

Trong không trung, ánh mắt Thân Đồ phát sáng, nói: “Thể phách rất tốt. Công pháp của cậu ta thật sự không luyện đến mức cao thâm như vậy. Hoặc là trời sinh cơ thể dã thú, hoặc là có pháp môn đặc biệt. Haha, tôi thích cậu ta, mấy người tốt nhất đừng giành với tôi, ai giành tôi sẽ nổi giận với người đó.”

Nhưng sư tôn khác không hề quan tâm đến lời nói của Thân Đồ, đều cười dịu dàng nhìn Cửu Thiên.

Lúc này, những người đang tham gia thi đấu khác, nghe thấy động tĩnh, cũng đều quay đầu lại nhìn Cửu Thiên. Lúc nhìn thấy Thiết Ngưu bị đạo sư đưa đi, còn đảo nhỏ toàn là hố sâu, khuôn mặt ai cũng lộ ra biểu cảm nghiêm trọng.